Sáng sớm hôm sau, William đứng cùng Geoffrey trước căn lều vàng chóe của nó, nhìn Andrew và Diệp Vũ Chân đi đến.
Nó nhác thấy Diệp Vũ Chân là đã khó chịu, liền đâm lời châm chọc, “Sĩ quan cảnh sát Diệp quả nhiên hợp với tưới tiêu tự nhiên, nhìn ngươi cứ phải gọi là tươi mơn mởn hẳn hôm qua ý”
Anh nhận đôi găng tay màu trắng lính đánh thuê đưa qua, vừa đeo vừa nói bình thản, “Chào buổi sáng, William.”
Nó thụi tay lên vải, tức điên lên mà chả có chỗ nào để trút, cứ giơ tay giậm chân thoạt nhìn y chang con rận.
Geoffrey đứng sau mà dở khóc dở cười.
Diệp Vũ Chân mở chiếc valy trước mặt, xem xét kỹ lưỡng, Andrew cười mỉm, “Thấy rõ chưa, Vũ Chân, dù bọn ta có muốn cũng chẳng có thời gian chế tạo lại, đây đích thị là hàng thật.”
Geoffrey liếc gã, nói khẽ, “Nếu không vì biết ông chưa chuyện xấu nào là chưa nhúng tay, dám tôi đã nghi ngờ ông có phải đồng nghiệp của sĩ quan cảnh sát Diệp không rồi. Ông giao hai thứ này cho anh ta, tôi thật tình không thấy ông được lợi lộc chỗ nào.”
Gã móc thuốc lá, nhìn sang anh, cười nói, “Mày biết làm thế nào để đôi bên cùng thắng lợi không? Ấy là lấy lợi ích thứ yếu lẫn nhau đi trao đổi với lợi ích chính yếu mà từng người mong muốn. Mày không nhận ra tao được lợi gì, chứng tỏ điều mày coi trọng và điều tao coi trọng bất đồng nhau.”
“Ồ, tôi quả thật không biết ông Pastel coi trọng điều gì.” Hắn cười lạnh, “Ông đừng nói là bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-toi-ngan-tro-he-liet-thanh-pho-san-duoi/92969/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.