Sức quật này dẫu có là ngã trên thảm lông cừu êm ái, vẫn khiến anh xây xẩm một hồi.
Andrew quỳ gối cạnh anh, anh đột ngột nhấc chân đá thẳng vào sau đầu gã, gã cũng chẳng buồn ngoái đầu, vung tay gạt mạnh cổ chân anh đoạn rướn người về đằng trước, đặt toàn bộ thể trọng mình lên đầu gối anh, đồng thời giữ chặt cả hai cổ tay anh.
Anh hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, chịu đau khẽ hừ một tiếng.
Andrew dõi xuống anh từ trên cao, con ngươi màu xám trông không ra cảm xúc nào, chỉ nhìn anh cực kỳ chăm chú. Phải rất lâu sau gã mới cất tiếng hỏi, “Tại sao?”
Anh hít sâu, cố gắng duỗi thẳng chân trên tấm thảm lông Thổ Nhĩ Kỳ nhằm giảm thiểu sức nặng từ Andrew lên cơ thể mình. Nghe thấy câu hỏi của gã, anh hỏi vặn, “Ngươi đang hỏi chuyện nào?”
“Ngươi thừa biết, Diệp Vũ Chân.” Gã nhìn anh, “Sao phải chạy?”
“Ta không bị chứng Stockholm, đi thích kẻ giam cầm mình.” Anh đáp vỏn vẹn.
“Từ bao giờ mà ngươi chưa đánh đã khai thế hả?” Gã hạ tầm mắt, nhìn xuống bờ môi rớm máu của anh.
Bèn đặt tay lên môi anh xoa xoa, anh túm chặt cổ tay gã theo bản năng, nhưng Andrew chỉ đơn giản là giúp anh lau vết máu, nhẹ nhàng và tỉ mỉ.
Sau đó gã mới nhìn vào mắt anh nói, “Vũ Chân, có vẻ ngươi quên luôn giấy kết hôn ngươi ký rồi… Ngươi đã quên mất từ đầu đến chân ngươi đều thuộc về ta.”
Anh cũng trừng mắt, tức giận nói, “Vậy ra ngươi còn nhớ rõ nó là giấy kết hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-toi-ngan-tro-he-liet-thanh-pho-san-duoi/92968/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.