Chương trước
Chương sau
Xẹt!

Thịt thối trộn lẫn não trắng văng ra, một con tang đổ gục xuống, nửa đầu trên rơi xuống đất lăn vài vòng mới dừng lại.

Bạch Vũ rung rung tay làm đống bầy nhầy dính trên lưỡi kiếm rớt xuống, có chút máu đen bắn lên áo khoác nhưng Bạch Vũ có vẻ không mấy quan tâm, hai mắt sắc bén đảo quanh bốn phía, bàn tay năm lấy chuôi kiếm không dám buông lỏng.

Hắn dựa lưng vào tường chậm rãi di chuyển đến căn phòng bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, xác định trong phòng không có tang thi hắn mời bước vào trong, đây là phòng bếp với đầy đủ dụng cụ đồ dùng cần thiết, chiếc tủ lạnh nhỏ cũ kỹ nằm bên góc tường, bên cạnh là chiếc bếp ga cùng tủ chén, góc tường bên kia một đống thùng giấy cao gần bằng đầu người, cũng không biết là đựng thứ gì bên trong.

Bạch Vũ không vội vàng, hắn đi đến cạnh đống thùng giấy dùng đầu kiếm gõ gõ tạo tiếng vang, qua một lúc không thấy có gì bất ổn mới thở phào nhẹ nhõm đi ra cửa hô lên: "Phòng bếp an toàn".

Vương Tôn đáp lại: "Trong phòng ngủ không có gì, chỉ nhặt được hai hộp thuốc không có nhãn mác cũng không biết là thuốc gì".

Trong phòng bếp, Bạch Vũ mở tủ lạnh xem xét, thấy tức ăn bên trong thì đáng tiếc không thôi, có thịt có cá có rau xanh nhưng đã hư hỏng toàn bộ không thể ăn. Nếu là hai ngày trước thì có lẽ còn ăn được, vì nguồn điện vẫn còn sử dụng được. Không biết lý do vì sao vào hai ngày trước cả điện và nước đều bị cắt, sóng điện thoại cũng không thể dùng, TV cũng vì thế trở nên vô dụng giống như trở về thời kỳ tiền sử.

Vì không có điện tủ lạnh không còn tác dụng giữ tươi mới, thức ăn tươi sống đều bị hư hỏng, thức ăn đóng gói trong phòng lập tức trở nên ít đi thậm chí không đủ ăn.

Ngày đó Vương Tôn vì bị tang thi tập kích bất ngờ hét thảm, tiếng hét không những khiến những tang thi bên trong phòng chú ý mà còn dẫn đến gần mười tang thi khác từ đầu đường đến.

Ngày hôm đó nhìn bầy tang thi tiến về phía mình Bạch Vũ cứ nghĩ là hắn xong đời rồi, cũng may lúc đó có lão Thiết, vì từng là quân nhân nên gặp nguy không loạn, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh chỉ huy.

Cũng có thể là vì đối diện với cái chết, ba người đột nhiên sinh ra một cỗ năng lượng tới.

Lúc đó đâu ai cảm thấy ghê tởm, đâu ai vì run tay mà chùn bước, trong đầu chỉ có một ý nghĩ không chém chết chúng thì sẽ bị chúng ăn sống.

Ba người liều mạng vung kiếm chém giết một hồi, nhìn hơn mười xác tang thi bị chém rụng tay rụng chân rụng đầu trước mặt chỉ cảm thấy bản thân vừa từ cõi chết trở về.

Trong lòng hỗn loạn đủ loại cảm xúc, có may mắn có đau xót có sợ hãi.

Bạch Vũ lắc đầu không muốn nhớ lại, từ hôm qua ba người bọn họ cùng Chu Chí Cương quyết định đi dọn dẹp từng phòng trong khu trọ đồng thời tìm kiếm thức ăn, thức ăn trong phòng họ đã hết không thể ngồi một chỗ chờ chết.

Chu Chí Cương là người sống sót duy nhất mà ba người họ tìm được trong khu trọ, những phòng khác có phòng thì trống rỗng có phòng đã trở thành tang thi.



Tổng cộng bốn mươi tám phòng chỉ còn sót lại bốn người bọn họ, đáng buồn làm sao.

Bốn người chia ra hai nhóm mỗi nhóm hai người đến từng phòng tìm kiếm thức ăn, phòng nào có tang thi thì xử lý, vài ngày chém giết làm họ không còn sợ hãi như trước, thậm chí Vương Tôn cũng dám ra tay giết tang thi, chỉ là mỗi lần giết chúng luôn có một chút máu thịt hôi thối dính lên người, nước đã bị cắt không thể tắm rửa, họ cũng không có nhiều quần áo đến mức cứ dơ bẩn là thay ra, chỉ đành tận lực chịu đựng đến khi nào quần áo quá hôi thối mới vứt đi.

Mấy hôm trước Bạch Vũ có ý định đi đến thành phố B tìm kiếm Thẩm Mộc, hắn không biết Thẩm Mộc còn ở thành phố B hay không, hắn cũng không biết cậu... Còn sống hay không. Nhưng hắn muốn thử, nếu Thẩm Mộc còn sống phải đối mặt với tang thi hẳn sẽ rất sợ hãi, Bạch Vũ biết Thẩm Mộc rất nhát gan. Hắn không thể để Thẩm Mộc lưu lạc một mình được, hắn quyết định đi tìm cậu, về phần cậu còn ở thành phố B hay không Bạch Vũ không biết cũng không quan tâm, hắn chỉ biết hắn không thể ở yên chỗ này chờ đợi được.

Bạch Vũ biết sau khi rời khỏi đây hắn phải đối mặt với vô số nguy hiểm bên ngoài nên hắn cần chuẩn bị thật kỹ. Ví dụ như kỹ năng giết tang thi chẳng hạn. Mấy hôm nay hắn đều chủ động tìm đến những căn phòng có tang thi để kiểm tra, để phòng không người lại cho lão Thiết cùng Chu Chí Cương.

Mỗi lần đối mặt với tang thi không phải hắn không sợ hãi, nhưng nghĩ đến Thẩm Mộc đang lưu lạc đâu đó bên ngoài, thậm chí bị tang thi đuổi theo, Bạch Vũ liền cảm thấy tang thi là cái quái gì, hắn không sợ. Thời thiếu niên lưu lạc đánh nhau còn không sợ gây ra án mạng thì giết tang thi có là gì với hắn.

Nhờ có sức khỏe cùng kỹ năng đánh nhau, Bạch Vũ càng giết tang thi càng trở nên quen tay, thậm chí vẻ mặt cũng thay đổi, từ tái nhợt sợ hãi thành sắc bén quyết đoán.

Thức ăn tươi trong tủ lạnh đã không thể ăn, Bạch Vũ lục lọi trong các ngăn tủ gỗ tìm được vài gói mì cùng một gói chân giò hun khói, hắn tháo balo trên lưng xuống nhét chúng vào, về phần kệ gia vị trên bếp không làm hắn quan tâm lắm, họ không cần gia vị, lấy theo chỉ làm nặng balo mà thôi. Kiểm tra toàn bộ ngóc ngách không thu hoạch thêm được gì, hắn cất đi đến bên đống thùng giấy lật từng cái lên xem xét. Tốt lắm! Toàn là thùng trống chả có mẹ gì bên trong.

Bên kia Vương Tôn cũng khoác balo lên lưng đi ra giữa phòng khách: "Bạch ca, xong chưa chúng ta đi thôi, trời sắp tối rồi".

Bạch Vũ gật đầu cùng Vương Tôn ra khỏi phòng, trước khi trời tối họ cần phải trở lại phòng tránh gây ra tiếng động, trong đêm tối yên tĩnh tiếng động sẽ thu hút tang thi đến, sau nhiều ngày đối diện với tang thi họ nhận ra về tối tang thi trở nên nhanh nhẹn hơn ban ngày, sọ đầu cũng cứng rắn càng khó giết hơn.

Hai người nhanh chóng quay trở lại phòng Bạch Vũ, hiện tại vì để thuận tiện bàn bạc cùng nhau, cùng ăn uống bốn người quyết định dọn về một phòng cùng nhau, cũng sẽ cảm thấy an toàn hơn.

Lúc hai người trở lại phòng lão Thiết cùng Chu Chí Cường cũng vừa lúc trở lại, bốn người nhanh nhẹn vào phòng đóng cửa lại, căn phòng bỗng chốc không còn tia sáng. Bạch Vũ dùng que diêm thắp nến lên, nói: "Hôm nay chỉ nhặt được ba gói mì cùng một cái chân giò hun khói".

Chu Chí Cương mệt mỏi ngồi dựa trên ghế hắc hắc cười nói: "Đủ ăn rồi, tôi cùng lão Thiết tìm được mớ rau xanh đã mốc meo, thuận tiện xử lý ba con tang thi".

Chu Chí Cương có thân hình cân đối không quá cao cũng không gầy, da đen mặt chữ điền, làm nghề bán thức ăn vặt đêm ở đầu đường lớn cách khu trọ chừng 2km. Lá gan cũng không nhỏ, ngày đó vừa nghe được mấy ngày lão Thiết gọi liền mở cửa vác theo gậy đánh bóng chày gia nhập.

Bữa tối bốn người nấu ba gói mì thả vài cọng rau héo lót bụng, họ vẫn còn vài gói mì cùng gạo nhưng chưa cần thiết ăn đến sẽ không ăn, ăn hết phải đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn ai biết bên ngoài tình hình đã tồi tệ đến mức nào. Dù họ biết sớm muộn gì cũng phải ra bên ngoài, nhưng như Bạch Vũ đã nói bọn họ cần phải rèn luyện kỹ năng chiến đấu trước.

Ăn xong bốn người không vội đi ngủ, lão Thiết dùng cây bút lông đánh dấu lên tường: "Đã kiểm tra ba mươi sáu phòng, trừ bốn căn phòng của bốn người chúng ta thì chỉ còn lại tám phòng".

Chu Chí Cương mở miệng: "Phòng trong khu trọ chúng ta toàn là người nghèo, không ai dư tiền đi mua một đống thức ăn về để đó cả, căn bản có kiểm tra cũng không ra cái gì, cùng lắm thì chỉ được vài gói mì".



Bạch Vũ cùng Vương Tôn đều gật đầu tán thành, lão Thiết cũng gật đầu: "Nếu thế ngày mai chúng ta không kiểm tra tám phòng này".

Không kiểm tra phòng ở thì có thể làm gì? Tiếp tục trốn trong phòng không ra ngoài sao?

"Đi đến siêu thị"

Ba người lão Thiết đồng loạt nhìn về phía Bạch Vũ, Bạch Vũ bình tĩnh nói lại một lần nữa: "Chúng ta đến siêu thị đầu đường thu thập lương thực đồng thời kiểm tra tình hình, bên ngoài hẳn là còn nhiều người sống chứ không riêng chúng ta".

Hắn ngước mắt nhìn ba người lão Thiết, nói tiếp: "Quan trọng nhất là thức ăn, mang về càng nhiều càng tốt, đặc biệt là loại có thể để được lâu".

Vương Tôn có chút không hiểu: "Vì sao a?"

Trái lại lão Thiết có chút hiểu ra: "Cậu nói đúng, dịch bệnh chỉ mới bùng phát, lúc này đa số người sống đều không dám ra ngoài, nhưng khi cạn kiệt thức ăn họ bắt buộc phải đi thu thập, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tranh giành, lương thực sẽ không đủ".

Bạch Vũ gật đầu: "Phải. Ngày mai tôi sẽ đi với mọi người, sau khi thu thập lương thực xong tôi sẽ rời khỏi đây".

Vương Tôn có chút kinh ngạc hỏi lại: "Rời khỏi đây? Bạch ca, anh tính đi đâu?"

Chu Chí Cương cũng nâng mắt nhìn Bạch Vũ, thời buổi loạn lạc khắp nơi đều là tang thi, ai nấy đều chỉ muốn trốn trong nhà mới đúng.

Bạch Vũ thấp giọng nói: "Thẩm Mộc ở thành phố B, tôi muốn đi tìm em ấy, còn có ba mẹ của em ấy đều ở quê không biết lúc này có an toàn hay không".

Ba người còn lại nghe vậy đều trầm mặc, Vương Tôn nhớ đến ba mẹ của mình, hai mắt bỗng chốc đỏ hoe: "Cũng không biết ba mẹ em thế nào rồi".

Dưới ánh nến lập lòe, bốn người đàn ông cúi đầu thấp giọng kể cho nhau nghe về người thân của mình, còn nói họ cũng muốn trở lại xem người thân thế nào có an toàn hay không. Cuối cùng Chu Chí Cương cùng Vương Tôn đều quyết định đi tìm người thân.

"Chúng ta cần có xe, đường quá xa không có xe căn bản là không được". Chu Chí Cương thấp giọng nói.

Bạch Vũ nói: "Gara nơi tôi làm việc có xe, cách siêu thị không xa, chúng ta có thể đến đó thử xem".

Bốn người quyết định xong liền đi ngủ giữ thể lực cho ngày mai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.