Lưu Hoàng Nghĩa rời đi năm ngày mới trở lại, trong năm ngày này Lăng Hách, Tả Linh Ngọc và Diêu Tâm đồng thời gia nhập vào nhóm Bạch Vũ, nguyện ý nghe hắn chỉ huy. Nhóm bọn họ cũng vào thành phố tìm kiếm trạm xăng chở về mấy thùng đầy.
Lưu Hoàng Nghĩa không tìm thấy cha mẹ hắn ngược lại trên đường gặp được hai đội người sống sót, may mắn hai đội đều là người tốt không đánh chủ ý lên hắn.
"Tôi tìm được một nhà máy nước, cách đây khoảng bốn tiếng lái xe" Lưu Hoàng Nghĩa há miệng cắn thịt khô ngồm ngoàm nói. Thức ăn mang theo đã sớm hết dọc đường đi hắn vừa tìm thức ăn vừa di chuyển, đôi lúc còn phải nhịn đói.
Đối với bọn họ nước rất quý hiếm, cho dù kiếm được ở chợ truyền thống không ít nước đóng chai nhưng vẫn không đủ. Nước suối chỉ có thể tiết kiệm để ăn uống, không thể lãng phí dùng vào việc khác. Mỗi lần đi vệ sinh cũng cần nước xả sạch, còn có tắm rửa. Đã năm ngày kể từ lúc từ chợ trở về họ chưa được tắm, cả người dính nhớp còn có mùi hôi.
Đám người đồng thời sáng mắt nhìn Bạch Vũ, chờ đợi chỉ thị. Bạch Vũ cũng không làm bọn họ thất vọng, gật đầu nói: "Nếu đã tìm thấy sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường đến đó, mang về càng nhiều càng tốt."
Vì cách quá xa bọn họ cần chuyển bị thức ăn cùng nước uống mang theo, sẵn sàng ứng phó nếu không kịp trở về.
Sáng sớm hôm sau, ba chiếc được kiểm tra kỹ càng thêm đầy nhiên liệu vào bình. Lần này không còn Hứa Xuyên người lái xe tải đổi thành Lưu Hoàng Nghĩa, Tần Hoài Thu có thể lái xe nhưng tay lái không vững không thích hợp đi xa. Không đợi Bạch Vũ lên tiếng Diêu Tâm đã bước lên xe tải muốn cùng đi với Lưu Hoàng Nghĩa. Bạch Vũ nhìn thấy cũng không nói gì, để Tần Hoài Thu và Hùng Đại Hào ngồi chung xe Lăng Hách, Cố Ân và Thẩm Mộc sẽ đi với hắn.
Nhà máy nước không có thịt sống thu hút tang thi nên hẳn sẽ nhẹ nhàng hơn chuyến đi lần trước, mang theo suy nghĩ như vậy đám người cũng không lo lắng lắm, dọc đường đi tâm trạng vì sắp có thật nhiều nước mà trở nên rất tốt.
Hơn bốn giờ đi đường thời gian quá lâu, đám người phải thức dậy từ sớm liền tranh thủ ngủ thêm trong chốc lát. Hôm nay thoạt nhìn Cố Ân có vẻ không có tinh thần cho lắm, Thẩm Mộc có chút lo lắng cho cô nên ngồi ghế sau cùng Cố Ân cùng cô trò chuyện, nói chuyện hồi lâu hai người đều có chút mệt liền dựa đầu vào nhau ngủ rồi, Bạch Vũ nhìn hình ảnh trong gương chiếu hậu, cười khẽ. Tình cảm ấy à, là thứ cần phải vượt qua thử thách mới có thể lâu dài.
Nhà máy nước nằm cách xa khu dân cư, đường vào có chút khó đi, tiếng bánh xe đè lên sỏi đá thu hút tang thi gần đó tiến đến, tốc độ xe chậm lại làm chúng có thể bám vào cửa kính xe gào rống, thực sự rất phiền, chưa kể đến tiếng gào rống của chúng sẽ náo động đến tang thi xung quanh.
Bạch Vũ ra hiệu dừng lại, xuống xe giải quyết đám tang thi rắc rối này trước. Sau khi đối mặt với tang thi trong chợ truyền thống, đám tang thi chậm chạp này không khiến họ mất quá nhiều thời gian. Bạch Vũ đá cái đầu ghê tởm dưới chân ra xa, thu kiếm vào vỏ.
Chạy một đoạn đường nữa đã thấy được nhà máy nước, rất lớn. Đằng trước đậu một hàng xe tải lớn, còn có xe nâng, bên trong nhà máy đầy rẫy bình nước đã đóng kín còn có không ít... Tang thi.
Nhìn một đám thân ảnh dính đầy máu me nhầy nhụa há to miệng chậm chạp tiến về phía bọn họ, cả đám đều có chút câm nín. Bạch Vũ nhìn động tác của chúng, cố gắng an ủi mọi người: "Chúng rất chậm không cần hoảng hốt." Nói xong rút kiếm tiến lên.
Chậm thì có chậm nhưng số lượng không nhỏ đâu.
Tiếng gào rống tức giận cùng tiếng chém giết vang lên, thịt thối nhầy nhụa cùng chất lỏng đặc sệt màu đen văng khắp nơi.
__
"Đừng có đi theo lão tử nữa, lão tử không rảnh để ý đến tụi bây. Cút đi!"
Dưới ánh mặt trời gay gắt của trưa mùa hè, một nam nhân cực kỳ cao lớn thân hình vạm vỡ như ngọn núi nhỏ đang đi bộ trên đường, hắn mặc một thân quần áo dơ bẩn, trên lưng là chiếc balo đã cũ nát, mỗi tay cầm một cây búa to, quay đầu quát tháo với bốn tang thi đang chậm chạm đi phía sau. Nhưng cho dù quát tháo thế nào đằng sau bốn chiếc đuôi nhỏ vẫn thất thểu đi theo hắn.
Nam nhân dùng tay áo lau đi mồ hôi trên mặt, hai chân lững thững cất bước dáng vẻ không khác bốn tang thi phía sau hắn là bao, vừa đi vừa quay đầu ra phía sau nói chuyện: "Thật khát, tụi bây có khát không? Đm cái thời tiết khỉ gió, nóng chết lão tử rồi!"
Lại một trận chửi rủa phun ra, chửi xong cười hề hề nhìn lũ ngốc đang đi theo sau nói: "Chúng bây chạy nhanh còn kịp, đợi lão tử tìm được nước uống lấy lại sức chắc chắn tạp nát đầu chúng bây thành bùn nhão."
Cười xong lại lập tức ủ rũ quay đầu tiếp tục bước đi: "Mà con mẹ nó lão tử chưa tìm được nước, khát chết lão tử rồi! Dm!"
"Ể?"
Nam nhân đột nhiên dừng lại, nghiêng tai lắng nghe sau đó cười toe toét: "Có tiếng động gần đây, là tiếng gào rống của đồng bạn chúng bây đó! Chắc là có kẻ nào đó đang làm chúng tức giận!"
Hắn hưng phấn lẩm bẩm: "Có người là sẽ có nước, bây giờ chúng ta làm gì? Đánh cướp?" Đáp lại hắn là tiếng khục khục từ trong miệng tang thi phát ra. Hắn không tiếp tục di chuyển bốn tang thi phía sau đã đuổi kịp, vươn tay há to miệng muốn cắn hắn.
Phụt!
Não trắng cùng màu đen của thịt thối văng ra, đỉnh đầu tang thi bị búa lớn đập xuống một phát nát hơn phân nửa. Nam nhân thu tay lại không thèm để ý đến, tự hỏi tự đáp: "Không được, lão tử là lưu manh chứ không phải ăn cướp, làm vậy quá tổn hại mặt mũi. Vậy thì xin? Mặc kệ, trước tìm nơi phát ra tiếng động đã!" Nói xong không quản ba tang thi phía sau lưng, co chân chạy về phía trước.
Tang thi quá nhiều, cho dù động tác chậm chạm nhưng lâu dần đám người Bạch Vũ có chút đuổi sức, đánh lâu như vậy mới xử lý được hơn phân nửa, Bạch Vũ một bên không ngừng chém tang thi một bên vắt óc nghĩ cách. Còn không đợi hắn nghĩ ra kế sách, chỉ nghe bịch bịch bịch có thứ gì đó nặng nề tiến về phía họ.
"Tránh ra! Đừng con mẹ nó cản trở lão tử uống nước!"
Nam nhân với thân hình vạm vỡ hai tay cầm hai chiếc búa lớn vung vẩy, mỗi một búa là một tang thi ngã xuống, không trượt phát nào. Khí thế hung hãn tốc độ nhanh chóng sức lực kinh người.
Tình huống xảy ra quá đột ngột, đám người Bạch Vũ có chút sửng sốt nhưng ngay lập tức phục hồi tinh thần phối hợp cùng nam nhân chém giết tang thi.
Không thể không nói sức chiến đấu của nam nhân quá mức hung tàn, hắn vừa gia nhập đám người Bạch Vũ trở nên nhẹ nhàng không ít, tang thi cứ thế rầm rầm ngã xuống.
Mà nam nhân đâu, trong mắt hắn lúc này chỉ có những bình nước to đầy trên mặt đất, nhưng cố tình có một lũ ngu ngốc muốn cản đường hắn, vậy giết hết là được!
Tang thi ngoài dự đoán bị thanh lý sạch sẽ, nam nhân nọ không thèm liếc mắt nhìn đến mấy người Bạch Vũ đang đứng đó, hắn bình bịch chạy đến chỗ để nước vung búa đập vỡ bình, bình nhựa bị đập vỡ nước bên trong ào ào chảy ra.
Lương Đại Thành trừng mắt nhìn vết rách dính đầy máu đen cùng thịt thối trên bình nước, hung ác đá bay.
Hắn đi đến bên cạnh một bình nước khác ủ rũ ngồi xổm xuống vặn mở nắp bình, bê cả bình nước to đưa lên miệng ừng ực uống xuống, uống xong nhấc cả bình nước đổ từ trên đầu đổ xuống, nước mát rào rào đổ lên người làm Lương Đại Thành không nhịn được chửi thô tục: "Thao con mẹ nó! Quá đã!"
"Lão đại?"
Lương Đại Thành hồ nghi quay đầu nhìn, trong một đám người đứng nơi đó đập vào trong mắt hắn đầu tiên là nam nhân cao to cầm thanh kiếm Kanata vẻ mặt có chút không xác định đang nhìn hắn, hai mắt Lương Đại Thành bỗng đau xót, há miệng quát: "Dmm Bạch Vũ, gặp lão tử còn không mau quỳ xuống gọi cha!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]