Lương Đại Thành là ai a? Là ân nhân cũng là thầy của Bạch Vũ. Năm đó Bạch Vũ bỏ nhà đi lưu lạc đầu đường xó chợ may mắn gặp được Lương Đại Thành, từ đó Bạch Vũ theo Lương Đại Thành lăn lộn. Lương Đại Thành dạy Bạch Vũ đánh nhau, dạy cách chạy trốn, dạy cách giữ mạng nhỏ, luôn miệng căn dặn Bạch Vũ bọn họ làm lưu manh chứ không phải làm rác rưởi của xã hội, không được trộm cướp giết người hãm hiếp, chỉ được dùng nắm đấm kiếm cơm.
Năm đó đi theo Lương Đại Thành không chỉ có mình Bạch Vũ, nhưng hắn là người nhỏ tuổi nhất, Lương Đại Thành luôn che chở hắn không để những người khác bắt nạt hắn. Lúc Bạch Vũ quyết định rời đi tìm kiếm công việc lương thiện, Lương Đại Thành không những không ngăn cản mà còn vui mừng vỗ vai hắn nói nên như vậy.
Đám lưu manh bọn họ ăn học ít, nghe người ta nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, Lương Đại Thành nghe vào tai há mồm ngậm miệng muốn Bạch Vũ gọi mình là cha. Hắn chỉ lớn hơn Bạch Vũ bảy tuổi có muốn làm cha tuổi tác cũng không phù hợp, Bạch Vũ đương nhiên nhất quyết không chịu.
Năm năm trôi qua không có tin tức không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này. Lương Đại Thành cũng không nghĩ tới lại gặp được thằng nhóc con lẽo đẽo theu sau mông mình năm đó, chỉ có thể nói là duyên phận.
"Lão đại, sao anh lại ở thành phố B" Bọn họ ngồi tại chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát, Bạch Vũ ngồi bên cạnh Lương Đại Thành cùng hắn trò chuyện.
Ai ngờ Lương Đại Thành nghe hỏi lại bắt đầu phun thô tục: "Dmn còn không phải tại con đàn bà kia sao!"
Bạch Vũ không hiểu: "Ai a?"
Lương Đại Thành liếc nhìn Bạch Vũ, mím môi nói: "Cậu không biết, năm đó cậu đã rời đi. Sau khi cậu rời đi thì anh quen biết ả ta, thật lòng thật dạ muốn cùng ả chung sống, ả chê anh lưu manh không có tương lai nói anh phải có sự nghiệp mới đồng ý cùng nhau, anh liền dùng hết số tiền tích góp cưới vợ đi làm ăn, không nghĩ tới ả theo người khác chạy tới thành phố B, anh mày đuổi theo tới a."
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, có chút muốn cười. Những năm đó Lương Đại Thành luôn mồm nói phải tích góp tiền cưới vợ sinh con, không ngờ hắn thật sự tích góp đến.
Giọng Lương Đại Thành không nhỏ, đám người Hùng Đại Hào đều nghe thấy có chút đồng cảm lại có chút muốn cười. Nhìn thấy bọn họ một bộ nhẫn nhịn chịu đựng Lương Đại Thành bĩu môi nói: "Muốn cười liền cười a, cũng không phải chưa bị cười qua."
Lương Đại Thành nhìn Thẩm Mộc dựa sát vào người Bạch Vũ trộm nhìn hắn cười, lại liếc nhìn vẻ mặt dung túng của Bạch Vũ, bừng tỉnh đại ngộ, ghé sát vào tai Bạch Vũ nói nhỏ: "Thì ra chú mày thích nam nhân nha."
Bạch Vũ cười nhìn hắn: "Lại không phải thích anh."
Tròng mắt Lương Đại Thành chuyển tới chuyển lui, Bạch Vũ vừa nhìn đến đã biết hắn chuẩn bị nói ra câu nói kinh người nào đó, muốn ngăn lại nhưng đã không còn kịp, chỉ nghe Lương Đại Thành bô bô nói: "Chú mày thích nam nhân còn mang theo nhiều nữ nhân bên người như vậy làm gì, cũng không cứng lên được." Nói rồi còn chỉ ba cô gái ngồi đó :"Chi bằng nhường lại cho lão tử một người để làm vợ."
Bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu, Tả Linh Ngọc sợ hãi dịch đến sau lưng Lăng Hách trốn đi, hết cách, vẻ ngoài của Lương Đại Thành quả thật có tính công kích. Không đợi Lăng Hách mở miệng mắng người, Lương Đại Thành đã hiểu ra: "Thì ra là của cậu a, vậy tôi không cần cô ta."
Lại nhìn về phía Cố Ân cùng Diêu Tâm nói: "Còn có hai người đâu."
Diêu Tâm thấy Lương Đại Thành nhìn mình tựa như bị kinh hách đến giật mình ngồi không vững nghiêng người ngã sang bên cạnh, may mắn được Lưu Hoàng Nghĩa đỡ lấy, Diêu Tâm đỏ mặt nói cám ơn.
Lại là của người khác rồi sao? Lương Đại Thành có điểm thất vọng, gửi ánh mắt về hướng hy vọng cuối cùng, lại bị Cố Ân trừng mắt nhìn lại.
Lăn lộn nửa ngày trời còn chém giết tang thi trên người trên mặt bọn họ đều là vết máu vết bẩn hôi thối căn bản không nhìn ra được gương mặt đẹp hay xấu, nhưng cái trừng mắt này lại khiến tim Lương Đại Thành bang bang nhảy dựng, mặt già cũng đỏ lên, cũng may là lúc này mặt hắn đen thui không bị ai phát hiện ra.
Vì tránh cho Lương Đại Thành bị người đánh, Bạch Vũ không thể không mở miệng hòa giải: "Hiểu lầm hiểu lầm, lão đại không có ý đó." Lại nói với Lương Đại Thành: "Ba cô ấy là người trong đội, cùng ra ngoài giết tang thi."
Nhưng lúc này Lương Đại Thành căn bản không quan tâm Bạch Vũ nói cái gì, trộm liếc nhìn Cố Ân thấy cô đã quay mặt đi chỗ khác mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, lại có chút buồn bã.
Bạch Vũ không nhận ra Lương Đại Thành có gì không đúng, hỏi hắn: "Lão đại, anh có tính toán gì không? Muốn đi đến nơi nào?"
Vốn dĩ là muốn đi tìm đôi gian phu *** phụ đánh cho một trận lúc này Lương Đại Thành lại ngập ngừng, ánh mắt làm như vô tình nhìn về chỗ Cố Ân ngồi, sửa miệng nói: "Hay anh đi theo chú mày lăn lộn?" Sợ Bạch Vũ không đồng ý còn nói thêm: "Trước đây là lão tử mang cậu, giờ cậu mang lão tử, một ngày làm thầy cả đời làm cha."
Bạch Vũ cười ôm lấy vai hắn: "Cầu còn không được."
Đã quyết định như vậy bọn họ cũng không chậm trễ thời gian, mang theo đầy một xe tải nước trở về.
Dọc đường đi Lương Đại Thành liên tục đưa mắt liếc nhìn ghế sau, Bạch Vũ nhìn thấy chỉ cười không nói. Ghế sau chỉ có Thẩm Mộc cùng Cố Ân, Lương Đại Thành lại không thích nam nhân, trộm nhìn ai không cần nói cũng biết. Hai người ngồi phía sau hoàn toàn không hay biết gì, còn đang hưng phấn trò chuyện.
Về đến khách sạn trời đã hoàn toàn tối đen, sau khi xử lý tang thi đi lạc vào trong sảnh đám người cùng nhau vận chuyển từng bình nước lên tầng hai, để ở tầng hai vừa dễ dàng lấy dùng lại không ảnh hưởng chỗ ăn ngủ sinh hoạt, thuận tiện. Bình bước quá lớn, ba cô gái khiêng có chút quá sức, Bạch Vũ để họ trở về tắm rửa trước, mỗi người được phát một bình lớn nước, tắm không dư nhưng tuyệt không thiếu.
Bạch Vũ cũng muốn để Thẩm Mộc nghỉ ngơi nhưng cậu không muốn, kiên quyết cùng vận chuyển toàn bộ nước lên trên mới nghỉ.
Tối nay quá mệt mỏi bữa tối bọn họ tự lấy về phòng giải quyết, Lương Đại Thành được phân một phòng trống, trong balo của hắn có thức ăn tạm thời không cần của Bạch Vũ đưa chỉ lấy nước về phòng tắm rửa.
Lăng Hách, Tả Linh Ngọc và Diêu Tâm đã gia nhập đội không cần phân chia vật tư nữa Bạch Vũ cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhìn Thẩm Mộc nằm bẹp trên giường Bạch Vũ vô cùng đau lòng, leo lên giường xoa bóp tay chân cho cậu. Thẩm Mộc cười hì hì nhìn hắn không than mệt nhưng cũng không từ chối hắn hầu hạ.
Xoa bóp hồi lâu Bạch Vũ mới nằm xuống ôm Thẩm Mộc vào lòng, hai người nhỏ giọng thì thầm từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng Bạch Vũ cảm thấy hơi lạnh, đưa tay kéo chăn lên che kín người mình và Thẩm Mộc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]