[Chương này bệnh hoạn. Cân nhắc trước khi đọc.]
Thư nghiến răng lại. Hai môi đã bật máu. Cô bắt đầu nghe thấy tiếng khóc oe oe của trẻ con. Con trai hay con gái? Thư nén cơn đau, nhổm lên nhìn khối thịt còn lòng thòng cái dây rốn trước bụng.
Một bác sĩ hộ sinh reo lên:
- Công chúa nhé! Chúc mừng! Sinh non mà to quá!
Thư mỉm cười. Niềm vui trở thành mẹ khiến cô thấy nỗi đau đớn giảm hẳn.
Thư năm nay mới tròn hai mươi tuổi. Lẽ ra cô chẳng phải lấy chồng sinh con sớm đến thế.
Để hiểu rõ câu chuyện tôi sắp kể cho các bạn nghe dưới đây, tôi cần phải nói một chút về cha mẹ của cô công chúa nhỏ vừa ra đời.
Lâm và Thư quen nhau từ hồi học lớp 10 trường chuyên Đông Tinh. Cả hai cùng học chuyên Toán. Họ chơi với nhau như hai người bạn thân. NHƯ, là vì trong thâm tâm Thư vẫn thích Lâm. Anh vốn hiền lành, tốt bụng, lại là con nhà có điều kiện. Thư cũng thế. Và cô thấy mình và Lâm thật xứng đôi vừa lứa. Người ta thường bảo con trai bao giờ cũng kém chín chắn hơn con gái cùng tuổi. Lâm là minh chứng tiêu biểu cho luận điểm ấy. Khi Thư ngày ngày mơ tưởng về việc cô khoác tay Lâm, sóng đôi đi chụp ảnh cưới ngoài trời dưới nước như một mốt thời thượng thì Lâm hãy còn say mê đuổi theo quả cầu tròn hai màu trắng đen trên sân cỏ phía sau trường hoặc dành cả ngày để chơi game với bạn cùng trang lứa.
Suốt ba năm trung học, Thư chưa bao giờ nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-toi-anh-sang-i-tan-sat/581796/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.