Ngồi trên xe, tôi hừ nhẹ. “Vì sao không thuận thế mà mua về?” Tôi khó hiểu nghi hoặc không thôi.
“ Hư tắc thật chi, kỳ thực hư chi, ván cờ này cần xem ai có đủ định lực, huống chi so với tôi thì có nhiều người còn đang sốt ruột hơn nhiều.”
Phí Như Phong hơi cười nhẹ, “Đối với Ninh Trọng Phảng, uy hiếp thật sự vẫn còn ở phía sau.”
Tôi mơ hồ hiểu được, giới kinh doanh không phải là nơi từ thiện, ở đây tất cả đều là kẻ nhẫn tâm đoạt mạng, vì lợi ích, kế hoạch Phí Như Phong muốn triển khai lần này chỉ sợ là liên lụy tới rất nhiều người, cho dù hắn có muốn từ bỏ, chỉ sợ những người kia cũng không để hắn bỏ, đây được gọi là đâm lao phải theo lao!
Lần này Ninh Trọng Phảng khẳng định sẽ bị đánh thật thảm, “Anh đang muốn hắn vô điều kiện mà chắp tay đưa lên.”
“Ninh lão sắp di cư đến Canada, lần này khởi động kế hoạch mới có rất nhiều chỗ tốt đối với việc thúc đẩy sự phát triển của thành phố, coi như là hắn góp quỹ cho Tuyên Thành, làm chút cống hiến cho quê hương trước khi đi!” Câu nói hoa mỹ không dấu được sự lãnh khốc bên trong.
“3000 vạn, so với giá 3500 vạn đã tính còn rẻ hơn rất nhiều, hơn nữa lần này Ninh Trọng Phảng sợ là phải di dân sang Canada, Ninh thị chắc chắn sẽ không có cơ hội phục sinh!” Nam nhân này, lòng tôi lạnh lẽo, “Người dám tính kế tôi, chưa bao giờ được tôi ban cho cơ hội thứ hai.” Phí Như Phong ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-soi-hu/1534338/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.