Vừa băng bó vết thương cho Phúc Hưng xong không đợi anh ấy hỏi mà Chí Kiên đã tự động lên tiếng trước:
-Cô ấy đã đi rồi, còn đi đâu thì tôi không biết cô ấy chỉ nhờ tôi đưa ra sân bay, khi phát hiện người của anh theo dõi cô ấy đã nhờ tôi đánh lạc hướng giúp, những gì tôi biết tôi đã nói hết với anh rồi.
Phúc Hưng nhíu mày nhìn thắng vào Chí Kiên hỏi:
Làm sao tôi có thể tin chắc là cậu không nói dối tôi?Bởi vì tôi không có lý do gì để nói dối anh cả, Anna nhờ tôi đưa cô ấy ra sân bay để trốn anh nhưng không có nói là tôi không được nói sự thật với anh, khoảng thời gian qua tôi thấy được sự chân thành và tình yêu của anh dành cho cô ây.Chí Kiên rất thản nhiên ngồi bất chéo chân từ từ nói chuyện với Phúc Hưng, mà không có vẻ gì là sợ hãi anh nói tiếp:
-Chỉ là tôi không biết lý do vì sao cô ấy lại chạy trốn khỏi anh? Tôi giúp cô ấy rời đi bởi vì cô ấy là bệnh nhân của tôi và tôi nói sự thật với anh là bởi vì tôi muốn hai người sớm giải quyết hiểu lầm.
Phúc Hưng bán tính bán nghi hỏi:
Là thật? Anh thật sự muốn giúp tôi?Ừm, vậy nên đã hết chuyện rồi giờ tôi về đây còn rất nhiều bệnh nhân đang chờ tôi, tạm biệt.Vừa trả lời Phúc Hưng anh vừa đứng lên un dung rời đi và không quên đưa tay lên chào tạm biệt với người vừa lạc mất đi vợ kia.
Còn Phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-mot-ngay-chot-nhan-ra-anh-da-yeu-em-roi/3600142/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.