Cũng chả trách chẳng ai tin lời Thuỷ Du. Cô không thể buộc tội Hạ Băng qua lời nói của mình mà không dựa trên chứng cứ nào được.
An Tường có đến gặp Hạ Băng để hỏi rõ nhưng cố khóc lóc, chối đây đẩy. Một mực kêu oan:
- Tớ không biết gì về chuyện này hết. Cậu phải tin tớ, tớ thật là bị oan mà.
An Tường dỗ dành cô:
- Tớ chỉ hỏi vậy thôi. Xin lỗi cậu nếu làm tổn thương cậu.
Hạ Băng không nói gì nữa, khóc thút thít bỏ về phòng. Đằng sau cánh cửa là một nụ cười đắc thắng.
Thuỷ Du không muốn làm lớn chuyện nên cô giữ kín chuyện này. Không một ai ngoài ba người biết được, cũng không ai biết được bộ mặt giả dối của Hạ Băng ngoài Thuỷ Du. Cô chấp nhận bỏ qua cho Hạ Băng, cô sẽ quên đi chuyện này. Thuỷ Du giờ chỉ tập trung cao độ cho việc chăm chỉ luyện tập cho cuộc thi sắp tới. Cuộc thi thể dục thể thao quan trọng để khẳng định tài năng của mình. Cô muốn để cho Hạ Băng thấy cuộc đời cô không phải may mắn từ trên trời rớt xuống mà là do chính bản thân cô tự nỗ lực, phấn đấu mới đạt được. Ước mơ cô, chính tay cô phải nắm chặt cho bằng được.
Nhưng nào đâu có dễ dàng đến thế. Mọi chuyện đến với cô như một trò đùa. Thật tàn nhẫn. Cô không ngờ cuộc đời cô lại rẽ theo một con đường mà cô không bao giờ nghĩ đến.
Năm cô 13 tuổi, trong khoảng thời gian mà chỉ còn vài tuần nữa là sẽ đến cuộc thi mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hong-tuyet/60460/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.