Dù chấp nhận hay không thì từ giờ trở đi Hạ Băng đã danh chính ngôn thuận được nhà họ Lâm bảo trợ. Cô được Quỳnh Nhi đãi ngộ rất tốt. Cô được học trong trường “ Đại An “, cũng được kẻ ăn người ở gọi hai tiếng tiểu thư. Dần dần, cô quen với cuộc sống giàu sang, phú quý. Hạ Băng có ưu điểm là có khuôn mặt ngây thơ, thánh thiện. Lúc nào cũng tỏ ra hiền lành, hiểu chuyện. Nhưng ẩn sâu trong cái sự hiền lành, thánh thiện ấy là một con người ích kỉ, tham lam, hay đố kị.
Cô luôn thấy mình thua kém Thuỷ Du về mọi mặt, từ gia thế, học tập cho đến thể dục dụng cụ. Ngay cả An Tường, người mà cô định dựa dẫm, bám víu vào để được sống trong sự giàu sang cũng bị Thuỷ Du cướp mất.
Hằng ngày đến trường cô đều nghe những tiếng bàn tán xì xầm, cười cợt, chế giễu của bạn bè về việc mình là một con nhà nghèo khố rách áo ôm ăn nhờ ở đậu nhà của An Tường vì họ mang ơn mẹ cô. Hay so sánh cô với người con gái hoàn hảo là Thuỷ Du:
- Nhìn cậu ta kìa, con mọi đến từ đâu ấy nhỉ?
- Giúp việc, giúp việc.
- À, là giúp việc, bảo sao cứ thấy có mùi lạ. hahaha
-Cậu ta nghĩ chỉ cần được sống trong nhà họ Lâm là sẽ được trở thành tiểu thư sao. Cóc ghẻ mà cứ nghĩ mình là thiên nga. Xí.
-Đúng là mặt dày mà. Nếu mà là mình thì...mình không dám vác mặt ra đường rồi. haha
-Cậu ta sao dám đặt chân vào cái trường này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hong-tuyet/60455/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.