Thủy Du đẩy cửa bước vào, đúng lúc thấy Thiên Quân đang ngồi đọc sách, cậu hất mặt ra hiệu cho Thủy Du. Nhìn theo dấu hiệu của Thiên Quân. Thủy Du đã tìm ra được An Tường đang nằm cuộn tròn, trùm chăn kín mít trên giường.
Thủy Du rón rén lại gần, cô thỏ thẻ:
- An Tường, An Tường à, cậu mau dậy đi. Bọn tớ đói lắm rồi. Xuống ăn thôi.
An Tường nằm im không nhúc nhích cũng không nói năng gì.
Cô nuốt nước bọt, hạ giọng, gọi thêm lần nữa:
- An Tường à, dậy thôi. Mẹ cậu đang đợi cậu ở dưới.
Lúc này An Tường mới lên tiếng:
- Các cậu đói thì ăn trước đi, tớ không đói.
- “Thật là hết chịu nỗi rồi mà. Cứng đầu cứng cổ quá đi. Muốn chọc tức Thủy Du này hay sao ấy”
- Này, này. Bỏ ra mau, cậu định nằm lì ở đó cho đến bao giờ hả? Hạ Băng thì có gì không tốt mà cậu cứ thê này cơ chứ. Này ra ngoài mau, ra ngoài.
Thủy Du vừa nhảy lên giường vừa la mắng An Tường, cô cố gắng giật kéo tấm chăn ra khỏi người An Tường. Cả 2 giằng co với nhau 1 lúc. Cuối cùng, An Tường cậu chịu thua Thủy Du, cậu bỏ chăn ra khỏi đâu:
- Được rồi, được rồi. Dừng lại đi, tớ xuống là được rồi chớ gì.
Thiên Quân cười khúc khích:
- Ngay từ đầu vậy có phải tốt hơn không, cứ để Thủy Du động thủ mới chịu. Biết là thắng không nổi cậu ấy rồi mà cứ chống.
- Cậu im đi
Vừa nói, An Tường lấy gối ném vào Thiên Quân, Thiên Quân đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hong-tuyet/60454/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.