Thuỷ Du tránh qua chỗ khác Ashton cũng đi qua theo. Thuỷ Du bực mình nói:
- Rốt cuộc anh muốn gì?
Ashton nói ngập ngừng:
- Tôi muốn xin lỗi cô chuyện hôm trước. Là tại tôi không tốt.
Thuỷ Du khó chịu nói:
- Tôi không phải là con nít để anh muốn mắng là mắng muốn xin lỗi là xin lỗi đâu. Tránh ra.
- Vậy hay là để tôi mời cô đi ăn vậy. Coi như là chuộc lỗi với cô.
Thuỷ Du vẫn nói với giọng lạnh nhạt, khó chịu:
- Tôi không có chết đói đến mức phải đi xin anh.
- Tôi đã xin lỗi rất thành tâm rồi, cô đừng có nói những lời tàn nhẫn vậy nữa.
- Tôi không rảnh mà ở đây đôi co với anh. Phiền anh tránh ra giùm.
Ashton nói với giọng buồn buồn, hỏi cô:
- Cô ghét tôi lắm sao?
Thuỷ Du bỏ chồng thùng xốp xuống, cô lạnh lùng nói:
- Phải.
Ashton đứng nhìn cô một hồi, sự nghiêm nghị, cương quyết của Thuỷ Du làm anh dao động. Anh mỉm cười, nụ cười gian xảo:
- Không may cho cô rồi, tôi cũng rất ghét cô. Có điều tôi mà ghét người nào thì bắt họ phải thích tôi cho bằng được. Có thế tôi mới buông tha cho cô được.
Thuỷ Du lắc đầu ngao ngán:
- Anh điên rồi.
Ashton thay đổi sắc mặt, anh đỏ mặt, nổi giận đùng đùng. “Hôm nay chắc cô ta ăn mật gấu. Sao dám nói với mình thế chứ?”
Thuỷ Du cúi xuống ôm lại mấy cái thùng xốp. Cô tránh qua một bên để đi nhưng cũng bị Ashton chặn lại:
- Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hong-tuyet/1904156/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.