Mặt trời dần dần lên cao ban ánh nắng ngọt ngào. Một tia nắng nhỏ theo khe hở ở cửa sổ hắt vào trong phòng.
Xoạch
Tiếng kéo màn cửa sổ làm Thuỷ Du thức giấc. Nhưng cái mà làm Thuỷ Du tỉnh giấc hoàn toàn không phải là tiếng động ấy mà do ánh nắng bên ngoài chiếu vào mặt Thuỷ Du. Thuỷ Du nhăn nhó mở mắt. Nơi mà cô hướng đến đầu tiên là cánh cửa sổ, cô muốn biết ai là người muốn đánh thức mình. Thuỷ Du bắt gặp nụ cười hiền lành của Tử Yên. Cô bất giác nở lại một nụ cười nhẹ nhàng. Xung quanh cô còn có 3 tên bạn thân và cả có cả Hạ Băng. Khung cảnh thật đẹp vừa thanh bình vừa ngập tràn hạnh phúc. Thuỷ Du như có cảm giác như thấy mình vừa trải qua một cơn mộng dài nhưng sao lòng cô vẫn nặng trĩu thế này. Cô không dám nhìn thử cơ thể mình.Cô vẫn không muốn tin mặc dù phần chân của cô nặng nề thế này. Cô cố gắng nhúc nhích thử chân mình nhưng cô chỉ có cảm giác ở chân trái còn chân phải của cô thì bất động.Thuỷ Du lẩm bẩm trong miệng: “Vậy đây không phải là mơ rồi”
- Tớ đỡ cậu ngồi lên…
- Không cần. Tớ tự ngồi được.
Thuỷ Du xua tay, từ chối sự giúp đỡ của An Tường. Cô cố gắng từng chút một chống tay nâng cơ thể mình lên. Tử Yên chạy đến đỡ lấy cánh tay yếu ớt của cô:
- Cẩn thận.
- Tớ không sao.
- Thuỷ Du
Thuỷ Du nhìn Thiên Quân, cậu nhìn cô chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hong-tuyet/1904133/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.