“Mọi người hỏi tại sao tôi có thể đạt được thành công khi mới hai mươi tám tuổi. Đó là vì tôi không ngừng nỗ lực cho bản thân mình, mỗi ngày dù có bao nhiêu khó khăn tôi vẫn không quay đầu chính vì trải qua một thời gian trưởng thành. Thời gian đó chính là thanh xuân. Thanh xuân của tôi được bồi đắp bằng máu và nước mắt, thứ gây ra đau đớn nhiều nhất ngoài gia đình chính là tình yêu. Tôi không than vãn hay oán trách điều gì. Hiện tại của tôi nếu như không có quãng thời gian đó bước qua liệu mọi người có thấy được tôi ngày hôm nay?”
Ở bên dưới khán đài, lời phát biểu vừa kết thúc, trầm mặc một hồi, cả căn phòng đầy ắp người lại không một tiếng động. Bất chợt một tiếng vỗ tay cất lên, những tiếng vỗ tay khác nối nhau vang lên rồi rần rần như làn sóng. Tất thảy mọi người đều mang vô số xúc cảm nhìn người trước mặt.
Trên bục lớn, Kỳ Thư điềm đạm nở nụ cười. Dấu trong mắt một nỗi buồn thầm lặng, nhẹ nhàng cúi đầu cảm tạ những thính giả bên dưới rồi lặng lẽ trở vào trong.
“Hôm nay chị tuyệt lắm.”
“Em làm rất tốt, chúc mừng em.”
“Cứ đà này mà tiếp tục phấn đấu nhé.”
Rất nhiều người đến, họ tặng cô những bó hoa thơm ngát và rực rỡ, không ngại ngần buông ra những câu chúc tụng hay ho. Kỳ Thư vui vẻ đón nhận, cười lớn đáp lại họ bằng nhiều câu nói cảm thán xã giao. Vẻ mặt cô luôn tràn ngập vui tươi, khác xa dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hoa-dep-nhat-no-ro-vi-em/2305421/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.