Phải mất một lúc lâu, Lý Trạch Phân mới xác nhận được ông già nằm trên giường sống qua ngày bằng ống nuôi ăn* kia chính là Thái tử trong trí nhớ của mình. Rõ ràng chỉ mới hơn nửa năm từ lần cuối gặp nhau ở Hoàng cung Trường An, giờ Thái tử đã gầy đến mức làn da nhăn nhúm lại. Tóc đã bị cạo hết sạch, cánh môi trắng bệch, xương quai xanh dưới cổ áo bệnh nhân nhô cao. Đôi mắt uy nghiêm năm xưa giờ đã sâu hoắm, bị một lớp màng màu vàng đục bao phủ, đồng tử không tập trung, có lẽ đã sắp không nhìn thấy gì nữa.
(*) Ống được dẫn xuyên qua mũi để vào dạ dày, dùng khi một người có vấn đề về nuốt hoặc quá bệnh không thể tự ăn một mình.
Mạng ông cũng chẳng còn lâu nữa. Đây là đáp án mà những người đến thăm đều có thể dễ dàng nghĩ ra. Kỹ thuật ở Thái y viện đứng hàng đầu thế giới, nhưng nhiều lắm cũng chỉ cho ông thêm vài con số lẻ nữa mà thôi.
Lý Trạch Phân không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với Thái tử, dù là với tất cả những hành động của ông hay là với bệnh tình nguy kịch này. Vì thế cô không bày ra biểu cảm gì, cũng không nói gì, đứng im bất động ở góc tường nhìn ông.
Đôi mắt đục ngầu của Thái tử chuyển động, phải mất một lúc lâu mới tập trung chính xác vào Lý Trạch Phân được.
Ông khẽ cười: “Cái tính này của con đúng là không thay đổi chút nào.”
Lý Trạch Phân không trả lời, dường như cứ định im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hinh-toi-loi/1145179/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.