“Tiểu Lý?”
Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, không khí như đông cứng lại.
Lý Trạch Phân nhanh chóng rời mắt đi trong giây lát, khi quay lại tâm trạng của cô đã trở lại khó nắm bắt như thường ngày.
“Đội trưởng Lan.” Cô cất tiếng chào bằng một giọng điệu rất bình thường.
“Sao em lại…” Lý Trạch Phân nhận ra dù giọng nói đã bình tĩnh trở lại nhưng hai vành mắt của Lan Khâm vẫn đỏ hoe.
Ngồi xổm trước cửa không đi vốn là một hành động rất dễ bị hiểu lầm thành nghe lén, nhưng người bị bắt ngay tại trận là Lý Trạch Phân lại không hề lúng túng chút nào, như thể cô vừa đi một quãng đường rất xa rồi đúng lúc quay về vậy.
Cô thuận miệng tìm cớ: “Tôi đến hỏi đội trưởng Lan có muốn đến nhà tôi thu dọn vài thứ không?”
Thu dọn… di vật của Lan Huệ.
Lan Khâm hiểu ra: “… Ừm, nếu tiện.” Anh cúi đầu như thể làm vậy thì trọng lực sẽ không kéo thứ gì đó ra khỏi hốc mắt mình được.
“Vậy giờ đi ngay đi.” Nói xong, Lý Trạch Phân dẫn đường đi đến bãi đậu xe.
Lan Khâm yên lặng đi theo phía sau, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Trạch Phân, không biết đang suy nghĩ gì.
Vì Lý Trạch Phân từ Lạc Dương về trong đêm nên xe không có trong Cục điều tra, hai người đi xe của Lan Khâm. Xe là của Lan Khâm, nhưng đến khi Lan Khâm tỉnh táo lại thì Lý Trạch Phân đã ngồi vào ghế lái rồi. Anh cũng biết trạng thái hiện tại của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hinh-toi-loi/1145170/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.