“Tiểu Lý?” Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, không khí như đông cứng lại. Lý Trạch Phân nhanh chóng rời mắt đi trong giây lát, khi quay lại tâm trạng của cô đã trở lại khó nắm bắt như thường ngày. “Đội trưởng Lan.” Cô cất tiếng chào bằng một giọng điệu rất bình thường. “Sao em lại…” Lý Trạch Phân nhận ra dù giọng nói đã bình tĩnh trở lại nhưng hai vành mắt của Lan Khâm vẫn đỏ hoe. Ngồi xổm trước cửa không đi vốn là một hành động rất dễ bị hiểu lầm thành nghe lén, nhưng người bị bắt ngay tại trận là Lý Trạch Phân lại không hề lúng túng chút nào, như thể cô vừa đi một quãng đường rất xa rồi đúng lúc quay về vậy. Cô thuận miệng tìm cớ: “Tôi đến hỏi đội trưởng Lan có muốn đến nhà tôi thu dọn vài thứ không?” Thu dọn… di vật của Lan Huệ. Lan Khâm hiểu ra: “… Ừm, nếu tiện.” Anh cúi đầu như thể làm vậy thì trọng lực sẽ không kéo thứ gì đó ra khỏi hốc mắt mình được. “Vậy giờ đi ngay đi.” Nói xong, Lý Trạch Phân dẫn đường đi đến bãi đậu xe. Lan Khâm yên lặng đi theo phía sau, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Trạch Phân, không biết đang suy nghĩ gì. Vì Lý Trạch Phân từ Lạc Dương về trong đêm nên xe không có trong Cục điều tra, hai người đi xe của Lan Khâm. Xe là của Lan Khâm, nhưng đến khi Lan Khâm tỉnh táo lại thì Lý Trạch Phân đã ngồi vào ghế lái rồi. Anh cũng biết trạng thái hiện tại của mình không thích hợp để lái xe, vì thế chỉ biết cúi đầu nói cảm ơn. Trời vừa rạng sáng không bao lâu, vẫn chưa tới giờ cao điểm nên xe chạy rất thông suốt. Cùng với với kỹ thuật lái xe quỷ dị của Lý Trạch Phân, đoạn đường Lan Khâm mất hơn 40 phút này cô chỉ cần nửa tiếng để đến nơi. Lan Khâm không nói một lời, theo sát Lý Trạch Phân vào cổng rồi lên lầu, sau đó tìm đến căn phòng Lan Huệ tạm trú dưới sự chỉ dẫn của Lý Trạch Phân. Tuy căn phòng chỉ mới ở được 10 ngày nhưng bên trong tràn đầy sức sống, thậm chí còn hơn cả căn phòng của Lan Huệ trước khi chuyển đi nữa. Lan Khâm vừa bước vào, mùi hương quen thuộc lập tức xông vào khiến anh cảm thấy hơi khó thở. Dường như có thứ gì giống như một con dao xoáy sâu trong hốc mắt anh, trong nhất thời tầm mắt anh nhòe đi, cổ họng như bị một mảnh vải nhét vào, nuốt không trôi mà nhả ra cũng không được. Tuy cấu tạo tâm trạng của Lý Trạch Phân không giống với những người bình thường, nhưng cô cũng là một người biết “cư xử đúng mực”. Vì thế cô không đi theo mà vào phòng đọc sách đóng cửa, nhường lại không gian cho Lan Khâm. Cô ngồi trên chiếc ghế trong phòng, lấy điện thoại ra xem. Một loạt các tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ nối tiếp nhau, trước sau đều lên án cô đột ngột rời khỏi chức trách. Cô đành tùy tiện tìm một lý do để lừa đồng nghiệp ở Lạc Dương, hứa rằng tối nay sẽ về lại đơn vị. Cô mở lịch ra, tính toán rồi sắp xếp một chút, sau khi do dự vài giây thì gọi cho Trần Kiến một cuộc điện thoại, nói mình có kế hoạch sống một thời gian ở Lạc Dương, phiền ông ta sắp xếp một chuyến xe đi Lạc Dương. Dù sao Lý Trạch Phân cũng không giống với Lan Khâm, cô tự ý thức được bản thân mình, thức trắng đêm điều tra 2 vụ án này đã sớm rút cạn hết sức lực của cô rồi, mà chuyện hôm qua lại trở thành một cọng rơm cuối đè chết lạc đà. Nếu như lúc này tự lái xe tới Lạc Dương, chỉ e trong nhà xác của Trung tâm Giám định lại thêm một thành viên mới rồi. Nghe giọng điệu của Trần Kiến trong điện thoại dường như có vài chuyện cần nói với Lý Trạch Phân. Nhưng vì thấy hai người sẽ gặp nhau vào buổi chiều, và giọng nói của Lý Trạch Phân lúc này rất mệt mỏi nên Trần Kiến chọn cách đợi gặp rồi mới nói. Sau khi làm xong xuôi hết mọi chuyện, Lý Trạch Phân tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Có người ngoài trong nhà, tất nhiên cô sẽ không ngủ thật mà chỉ tùy ý thả lỏng suy nghĩ, tùy ý để những cảm xúc và hình ảnh bị kìm nén trong lòng ùa ra nhấn chìm mình. Trong bức tranh có ánh lửa đỏ là chủ đạo đó, có vài sợi chỉ bất ngờ liên kết lại với nhau. Tựa như con rắn độc ẩn mình trong đám cỏ xanh, yên lặng ngọ nguậy, thoạt nhìn vẫn còn ở đó nhưng ngay sau đó nó đã hòa vào bãi cỏ, tuy nhiên chỉ cần nhìn lại lần nữa, số rắn đã tăng lên gấp bội rồi. Từng giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương của Lý Trạch Phân, nhưng hình như cô không hề cảm giác được, thậm chí cả chân mày cũng không thèm nhíu. Đó là cảnh tượng mà Lan Khâm sau khi thu dọn xong đồ, đi tới nghiêng người nhìn vào khe hở của phòng đọc sách nhìn thấy — Một người trán toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt không hề có biểu cảm gì. “Tiểu… Lý?” Lý Trạch Phân mở mắt, con ngươi hơi dao động như thể đại dương xanh thẳm trong đáy mắt cô đang sôi trào, cũng giống như một ngọn lửa xanh sắp bùng cháy, muốn hung hăng thiêu đốt tất cả mọi thứ. Lan Khâm bị ánh mắt của cô làm cho sợ đến mức vô thức lùi về sau nửa bước, đến khi tỉnh táo lại thì trong mắt cô đã không còn gì nữa. Sắc mặt cô không có gì đặc biệt, đôi mắt vừa nhắm hờ chỉ còn lại vẻ lười biếng, khóe môi vẫn cong lên như thường ngày. “Đội trưởng Lan đã thu dọn xong rồi à?” Giọng nói của cô rất khẽ, như một cọng lông chim vuốt ve chú mèo hờn dỗi đã lập tức xoa dịu từng đợt sóng sợ hãi trong lòng Lan Khâm. “Ừm, cảm ơn nhé.” Anh liếc nhìn những cái thùng giấy sau lưng. “Đội trưởng Lan định về nhà luôn à?” Nói như thế, có vẻ như cô định làm tài xế tới cùng đưa Lan Khâm về nhà rồi. “Không, khỏi phiền.” Lan Khâm vội vàng lắc đầu, “Tôi định trực tiếp đi Lạc Dương, những thứ này cũng mang theo luôn.” Lý Trạch Phân nghiêng đầu ra vẻ khó hiểu. “Nhà ở Trường An thật ra là của Cục điều tra sắp xếp thôi, chỉ có quyền cư trú chứ không phải tài sản, địa chỉ thực của nhà chúng tôi là ở Lạc Dương. Vì thế tôi chuẩn bị mang những thứ này về đó. Ý của ông già cũng thế, không thể để cho nó… không thể cho nó bôn ba nữa, về thẳng Lạc Dương để làm…” Anh nhíu mày, “Tang lễ.” Không khí như đóng băng trong giây lát. “Vậy đội trưởng Lan định khi nào về?” “… Ừm, sau khi tôi thu dọn đồ đạc bên kia xong đã. Chắc khoảng 1 2 giờ chiều sẽ lái xe đi.” “Buổi chiều à.” Lý Trạch Phân lặp lại, nhìn Lan Khâm từ trên xuống dưới như đang đánh giá gì đó. “Chiều nay tôi cũng về Lạc Dương.” “Ừ, thượng lộ bình an.” Lan Khâm cố ý hiểu sai ý của Lý Trạch Phân. Lỡ như lãnh đạo trực tiếp của mình bị đâm chết trong một vụ tai nạn xe hơi thì rất phiền, vì thế Lý Trạch Phân bất đắc dĩ phải nói lại lần nữa, nói rõ ra… Ít nhất trong lòng cô tự giải thích cho sự bao đồng của mình. Dù sao cô cũng tự hiểu rằng chưa bao giờ mình hợp với 3 chữ “Người tốt bụng” cả. “Tôi đã đặt xe rồi, nếu không ngại thì có thể tiện đường chở đội trưởng Lan một đoạn.” Có lẽ vì không tiện từ chối, hoặc có lẽ Lan Khâm vô thức cũng muốn ở bên cạnh Lý Trạch Phân nên trước khi lý trí kịp khống chế thì lời nói đã rơi ra khỏi miệng của anh rồi. “… Vậy phiền em rồi, cảm ơn nhé.” “Tiện thể thôi mà.” Xe đến lúc 1 giờ, giờ vẫn còn 5-6 tiếng nữa mới đến giờ hẹn, trong tình huống này, nền giáo dục của Lý Trạch Phân đã khiến cô phải giả làm người tốt đến cùng. Vì thế cô lại dẫn Lan Khâm xuống quán ăn dưới lầu ăn cơm, sau đó để lại gian phòng lúc trước Lan Huệ ở cho anh nghỉ ngơi. Còn cô lại lần nữa quay lại phòng sách, tựa lưng vào ghế tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Có lẽ vì bên ngoài không có ai sột soạt sắp xếp đồ đạc nên Lý Trạch Phân không kìm được mà tựa vào ghế ngủ gục. Giấc ngủ của cô rất nông, có những cơn mộng mị không thể tính là mơ, giống như khoảng thời gian nửa tiếng trước khi đồng hồ báo thức điểm đến giờ cô phải đi học trước kia vậy, ý thức của cô đan xen giữa “mình phải tỉnh dậy để làm gì đó” và “Ồ đây là mơ hay là tỉnh đây”. Giấc ngủ mệt mỏi này bị cuộc điện thoại của Trần Kiến cắt đứt. Vì Lý Trạch Phân không thích sự vụ quan quá can thiệp vào sinh hoạt riêng của mình nên Trần Kiến không lên lầu mà ngồi ở xe chờ. Lý Trạch Phân gõ cửa phòng Lan Khâm, dẫn anh xuống lầu, còn giúp anh chuyển vài thùng di vật của Lan Huệ. Lúc tới ga ra, Trần Kiến đã đứng ngoài xe đợi, bên cạnh ông ta còn có Chu Hiểu Lệ. “Chỉ điện hạ.” “Chỉ điện hạ.” Hai người nghiêm chỉnh hành lễ. Lý Trạch Phân thấy Chu Hiểu Lệ đứng đó, ánh mắt chợt lóe lên. So với thái độ mờ mịt của Lý Trạch Phân, Trần Kiến và Chu Hiểu Lệ cau mày khi nhìn thấy Lan Khâm phía sau và thùng giấy rõ ràng là của anh trong tay Lý Trạch Phân. Cuối cùng là Chu Hiểu Lệ mở miệng ra giải thích trước: “Thật ngại quá điện hạ, không phải là ngài muốn đến Lạc Dương ở một thời gian sao, sự vụ quan chúng tôi cũng phải dời văn phòng về Lạc Dương, vì thế tôi định đi nhờ xe… Nếu ngài không tiện, tôi sẽ về sau…” “Không sao.” Lý Trạch Phân không chờ cô ta nói xong, “Lần này là tôi phiền hai người rồi. Theo lý mà nói thì chuyện này phải báo trước, là tôi sơ suất, mong hai vị bỏ qua cho.” Cô không cho hai người có cơ hội khách sao, nhanh chóng chuyển chủ đề sang Lan Khâm sau lưng, “Vị này là cảnh sát Lan Khâm, có lẽ Hiểu Lệ cũng đã gặp rồi.” Chu Hiểu Lệ: “A, từng gặp, từng gặp qua, chào cảnh sát Lan. Ngại quá, lúc trước vẫn chưa nói rõ thân phận vì đó là quy định. Thật ra tôi là trợ lý vụ sự quan của Chỉ điện hạ.” “Cảnh sát Lan.” Trần Kiến hơi cúi người chào, đưa ra một tấm danh thiếp, “Tôi là sự vụ quan của Chỉ điện hạ, Trần Kiến.” Lan Khâm nhận lấy danh thiếp, cũng lên tiếng chào hai người. “Cảnh sát Lan định cùng đi đến Lạc Dương sao?” Trần Kiến trầm ngâm đánh giá Lan Khâm. “Ừm, cùng đi. Phải phiền Trần đại nhân rồi.” Lý Trạch Phân thay Lan Khâm trả lời câu hỏi, cũng chấm dứt luôn ánh mắt dò xét của Trần Kiến với anh. 4 người cứ thế khách sáo lên xe, vì Chu Hiểu Lệ cũng ở đây nên xét theo thân phận cô ta phải vào ngồi ở ghế phụ lái, do đó hai người Lý Trạch Phân và Lan Khâm đành phải bối rối ngồi cùng nhau ở phía sau. Qua kính chiếu hậu nhìn thấy hai người đang dán vào cửa xe, chỗ trống ở giữa đủ để nhét một tên mập 200 cân vào, Trần Kiến không khỏi hối hận. Sao mình không lái xe 7 chỗ chuyên dụng của hoàng thất chứ, sao mình không từ chối lời nhờ đi chung xe của Chu Hiểu Lệ chứ? Nếu không thì bầu không khí trong xe cũng sẽ không kỳ lạ đến mức này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]