“Cứ như thế mà thôi sao, Lan Khâm?”
Lan Khâm nhận ra Lý Trạch Phân không gọi “Đội trưởng Lan”, mà gọi “Lan Khâm”.
“Cả tòa nhà đều bị mất điện rồi, hệ thống giám sát đã dừng hoạt động,” Lý Trạch Phân hơi tựa vào tường, từ từ nói, “Gần đây cũng chẳng có ai cả.”
… Đủ rồi.
“Cái nĩa là của nhà ăn, xử lý một chút sẽ không thể xác định được là ai đã dùng.” Giọng nói như một hồn ma mê hoặc dưới lòng đất vậy, không ngừng tràn vào tai Lan Khâm, “Nửa tiếng mất điện đã đủ để xử lý sạch sẽ các dấu vết ở hiện trường rồi.”
… Đủ rồi.
“Hôm nay tôi và anh đều không có ca trực, bằng chứng ngoại phạm bên ngoài rất dễ tạo.”
… Đủ rồi!
“Nếu anh không thích cách này, muốn đường đường chính chính biến Ti Mã Cát thành kẻ đánh lén cảnh sát, anh chỉ phòng vệ chính đáng nên mới đánh chết người, cũng không phải là không được.”
… Đủ lắm rồi!!
“Kiểm tra vết tích, kiểm nghiệm tử thi không thành vấn đề, điện thoại gọi đến…”
“Đủ rồi!!!” Lan Khâm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lý Trạch Phân.
“Hả?” Lý Trạch Phân hơi nghiêng đầu.
Anh lại cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào cái nĩa dưới mặt đất, 2 tay nắm chặt lại.
“Tôi là cảnh sát.”
Lý Trạch Phân cũng rủ mắt xuống, không đáp lại.
“… Sẽ không biết luật phạm luật.”
“Vậy sao.”
Dường như trong giọng nói của Lý Trạch Phân mang theo một sự giễu cợt… Ít ra trong tai Lan Khâm là thế.
“Em muốn cười thì cứ cười, tôi không phủ nhận ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-hinh-toi-loi/1145169/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.