Tôi muốn dò hỏi Nhật Thiên một số chuyện, hiện tại có mấy vấn đề tôi vẫn chưa hiểu.
Nhưng Nhật Thiên không chịu hợp tác.
Đại loại là gã ta đoán được việc tôi muốn thu thập thông tin từ chỗ mình, suy ra là tạm thời tôi sẽ không giết gã. Trông gã tức tối lắm, từ đầu tới cuối, ngoại trừ ngôn từ mất kiểm soát thì gã chẳng nhả được một tin tức nào.
Gã ta quá ngây thơ rồi.
Moi thông tin thôi mà, đâu cần giữ cho gã nguyên vẹn? Chỉ cần gã còn nói được là đủ.
Giết một con ma cà rồng cực kỳ tốn công, sức sống của bọn chúng.... Tạm thời cứ gọi loại phép màu đã cho mấy cái xác này có thể cử động là sức sống đi, sức sống của bọn chúng vô cùng dai dẳng, điều đó đồng nghĩa với việc chỉ cần không xài mấy loại vũ khí đặc chế đâm vào chỗ hiểm thì cứ mặc sức tra tấn, bọn chúng vẫn có thể mở mồm.
Nhiêu đó là đủ để làm được rất nhiều chuyện thú vị.
Tôi nói với gã: “Tao khuyên mày bớt bớt cái mỏ lại, ăn nói cho đàng hoàng."
Nhật Thiên tức điên, gã gầm lên: “Có bản lĩnh thì mẹ nó giết tao đi.”
Tôi thở dài: “Dù gì cũng đã chết một lần rồi, sao mà mày còn con nít quá vậy.”
Nhật Thiên: “Mày giết tao đi, có bản lĩnh thì mày..... AAAhhh!”
Tiếng gào của gã làm tôi giật mình.
Đâm vô chân xíu thôi mà, có cần la làng thảm thiết tới vậy không?
Nhật Thiên hét lên: “Tao đjt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-thanh-ma-nho-cua-thang-ban-phai-lam-sao-day/3433712/chuong-29.html