"Lạc Vĩ Vĩ, cậu đang làm cái quỷ gì đó?" Tiếp tục chậm rãi cởi quần áo, Lục Thi Duy đã miễn dịch với cách thức trẻ con của Lạc Vĩ Vĩ dùng để lôi kéo sự chú ý của người khác rồi.
Song khi nàng đổi lại quần áo ở nhà, Lạc Vĩ Vĩ còn chưa phát ra động tĩnh gì.
"Lạc Vĩ Vĩ?" Nàng bước nhanh đến phòng Lạc Vĩ Vĩ.
Trên đường chỉ nghe thấy Lạc Vĩ Vĩ suy yếu nói một câu: "Cứu mạng..."
Đợi nàng đi vào nhìn thấy, lập tức cười đến úp sấp xuống giường.
"Ha ha ha ha, Lạc Vĩ Vĩ, cậu đang pha trò đó à? Có phải cậu bị ngốc không vậy?" Lục Thi Duy cười đến mức ra nước mắt.
"Cậu nhanh lên một chút... Cứu tôi với..." Lạc Vĩ Vĩ ra sức giãy giụa lấy, nhưng mà đều phí công.
Lục Thi Duy cười khởi động cơ thể, khó khăn di chuyển đến bên giường, sau đó cúi đầu nhìn xuống bên dưới, bị kẹt giữa khe hở giường và tủ Lạc Vĩ Vĩ vẫn đấu tranh kịch liệt với tấm chăn.
Lạc Vĩ Vĩ vô cùng hối hận mà, tức giận thì tức giận, tại sao phải cuộn mình trong chăn như đòn bánh tét? Cuốn thành như vậy còn chưa tính, tại sao phải nghe thấy Lục Thi Duy trở về, muốn rời giường vậy? Nếu như không phải như vậy, cô cũng sẽ không nhất thời kích động cút ngay đến bên trong giường. Hiện tại biến thành con nhộng, chỉ có đầu cùng chân lộ ra bên ngoài
"Lục Thi Duy... Cậu bắt nạt người quá đáng... Không có người như cậu..." Lạc Vĩ Vĩ càng tức giận.
Lục Thi Duy nhịn xuống không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-muon-yeu-nguoi/1757867/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.