Vạn vật đều đang sinh trưởng, vạn vật đều đang thay đổi. Lại một lần nữa cùng một chỗ với Lạc Vĩ Vĩ, khiến Lục Thi Duy đối với những chuyện đã qua rất thoải mái. Nàng không hề kháng cự gặp người trong quá khứ nữa, cũng không hề kháng cự lặp lại chuyện đã qua một lần nữa. Lâm Tuyết hẹn gặp nàng ở một quán cà phê, nàng không từ chối, bởi vì Lâm Tuyết nói muốn gặp nàng nói về chuyện có liên quan đến Lạc Vĩ Vĩ. Nàng đành phải nói dối Lạc Vĩ Vĩ, nói dối phải đi gặp bạn đại học đã lâu không gặp. Lúc này gặp Lâm Tuyết, Lục Thi Duy phát hiện cậu ta thay đổi rất nhiều, không chỉ là xuất hiện vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch, mà là cả người lộ ra vẻ tiều tụy cùng mệt mỏi, dáng vẻ tươi cười cũng thiếu mất. Cậu ta thấy Lục Thi Duy đã đến, bất an sờ râu vừa mọc trên cằm, có chút xấu hổ, "Hai ngày nay đều ở trong bệnh viện, cũng không có tâm tư để ý hình tượng." "Bệnh viện? Là dì..." Lâm Tuyết gật gật đầu. Lúc bọn họ lên cấp ba, thân thể mẹ Lâm Tuyết không quá tốt, về sau lúc bọn họ lên đại học, lại càng thường xuyên đến bệnh viện chữa trị. Bệnh mãn tính, có thể kéo dài nhiều năm như vậy đã không dễ dàng gì. Lục Thi Duy không biết nên an ủi cậu ta thế nào, đành phải hỏi thăm về bệnh tình mẹ của cậu ta, "Bác sĩ nói thế nào?" "Đại khái là là chuyện mấy ngày nay rồi." Lâm Tuyết thở dài, ngoại trừ làm bạn, ngoại trừ trơ mắt nhìn, cậu cái gì cũng không làm được. "Cho nên tôi nhất định phải ra ngoài hít thở, muốn tìm người tán dóc một chút, nói chút gì đó cũng được, nhưng nhìn những người trong dánh sách, tôi lại chỉ muốn gọi điện thoại cho cậu. Tôi sợ cậu không chịu gặp tôi, cho nên lừa cậu là nói về chuyện Vĩ Vĩ..." Lục Thi Duy mỉm cười lắc đầu, đối mặt với tình hình này, nàng còn có thể tức giận thế nào, "Tôi có thể làm chút đó vì cậu sao? Nếu như bên dì có cần cái gì, cậu cứ mở miệng." Lục Thi Duy cũng nhịn không được cảm khái, sinh mệnh thật quá yếu ớt mà, người đang bệnh tật cùng tử vong trước mặt là nhỏ bé cỡ nào. Lâm Tuyết lắc đầu, "Cả nhà tôi sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, chuyện sớm hay muộn, cậu có phần tâm ý là đủ rồi. Cậu có còn nhớ lúc học cao trung, cậu đến bệnh viện thăm tôi, mẹ tôi còn cho rằng chúng ta yêu sớm ấy?" Nhớ tới lúc trước, vẻ mặt Lâm Tuyếtlại dần trở nên vui vẻ, "Lúc đầu mẹ tôi mắng tôi vài ngày, bởi vì đau lòng tôi, nhưng về sau lại thay đổi nói nếu như là với con yêu sớm với con bé thì mẹ với ba con không phản đối, nhưng nhất định không được trễ nãi việc học tập." Lục Thi Duy cũng mỉm cười, nàng còn nhớ rõ khi đó Lâm Tuyết bởi vì nàng mà bị thương, nàng xuất phát từ áy náy cùng cảm kích, thường xuyên đến bệnh viện thăm cậu ta, ngẫu nhiên gặp được mẹ Lâm Tuyết, trách không được sẽ đặc biệt khách khí với nàng. Nhân viên phục vụ bưng cà phê tới, hai người ôm trong lòng tâm sự của từng người, đã trầm mặc một hồi. "Đúng rồi, Lạc Vĩ Vĩ cậu ấy... Có phải mất trí nhớ hay không?" Lâm Tuyết bỗng nhiên nói. Lục Thi Duy lại càng hoảng sợ: "Sao cậu lại nghĩ như vậy?" Tại sao cậu ta lại biết? Ngay cả người thân cận nhất bên cạnh Lạc Vĩ Vĩ đều chưa từng phát hiện ra, sao cậu ta lại phát hiện? Lâm Tuyết cười cười, "Hai lần trước có gặp mặt, tôi thiếu chút nữa đã bị các cậu lừa, tuy rằng hai người các cậu nhìn rất tốt, nhưng lại không giống lúc trước. Dù sao năm đó cậu ấy thích cậu như vậy, cậu cũng thích cậu ấy như thế, tôi nghĩ là vô luận chuyện gì phát sinh Lạc Vĩ Vĩ khó có khả năng mà buông tay cậu, nhưng sự thật là các cậu không cùng một chỗ, đúng không? Chuyện này thật sự rất kỳ lạ, tôi không nghĩ ra lý do gì, chỉ có thể đoán là Lạc Vĩ Vĩ mất trí nhớ." "Lạc Vĩ Vĩ đúng là không nhớ rõ một việc." Lục Thi Duy không hề giấu giếm nữa, "Tôi vẫn cho là loại chuyện này cách tôi rất xa, tình tiết quá cẩu huyết, sẽ chỉ xuất hiện trong phim hoặc tiểu thuyết, nhưng nó thật sự đã phát sinh trên người tôi." Lâm Tuyết dần lâm vào trầm tư. Hồi lâu mới nói: "Sao cậu ấy lại mất trí nhớ? Là do lần đó ngã cầu thang? Lúc đó cũng không thấy cậu ấy có gì sai cả. Vẫn là đã xảy ra chuyện gì?" Lần đó Lâm Tuyết cùng bạn học đến bệnh viện thăm Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ tỉnh lại cũng không có biểu hiện ra cái gì dị thường, cũng nhớ rõ ai là ai, nếu như nói không phải lần đó, nhất định là về sau lại xảy ra chuyện gì cậu không biết rồi. "Về sau có một lần cậu ấy mắc mưa, bệnh nặng một trận. Tỉnh lại cũng còn nhớ tôi, chẳng qua là..." Lục Thi Duy nói xong thở dài, nói không được nữa. "Chẳng qua là không nhớ rõ tình cảm đối với cậu." Lâm Tuyết bổ sung nói, rồi sau đó lại giật mình, "Trách không được cậu tốt nghiệp xong sau đó thì ở lại thành phố H, lúc đó tôi còn kỳ quái hai người các cậu yêu xa chơi đến nghiện rồi... Thì ra là như vậy..." Lâm Tuyết không phải lần đầu tiên nghe nói trên thế giới có loại bệnh mất trí nhớ này, cho nên cậu cũng không cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, chẳng qua cũng giống như Lục Thi Duy, cho rằng loại chuyện này có lẽ cách người bình thường như họ mới hợp lý. Cậu an ủi nàng: "Có lẽ có một ngày cậu ấy lại đột nhiên nhớ tới gì đó." "Cũng có khả năng cả đời cũng không nhớ được." "Không nên bi quan như vậy, mặc kệ như thế nào, thời gian còn dài mà." Lâm Tuyết nói tiếp: "Coi như là cậu ấy quên chuyện trong quá khứ với cậu, nhưng mà mặc cho ai cũng thấy được, cậu ấy vẫn rất tốt với cậu, cũng không phải là không có cơ hội cùng một chỗ lần nữa." Lục Thi Duy than thở không nói gì. "Cũng không dễ dàng." Lâm Tuyết cảm khái, "Tôi nghe người ta nói, loại bệnh này của cậu ấy có liên quan đến tâm lý, cậu có muốn dẫn cậu ấy đi thôi miên không?" Lục Thi Duy lắc đầu, "Như bây giờ cũng tốt." Dù sao cũng đã đợi nhiều năm như vậy rồi, không quan tâm tiếp tục chờ nữa Lục Thi Duy đã thật lâu không thổ lộ tiếng lòng của mình với người khác như hôm nay, nàng có thói quen đem hết thảy giấu trong lòng, bỗng dưng đều nói ra, bỗng dưng có cảm giác trút được gánh nặng. Nói tiếp nàng cũng cảm thấy buồn cười, về chuyện giữa nàng và Lạc Vĩ Vĩ, trên thế giới này, nàng vậy mà lại chỉ có thể nói một chút với Lâm Tuyết. "Tôi cũng nên trở về bệnh viện. Cám ơn cậu đã nói chuyện với tôi." Lâm Tuyết nói. Một hơi này của cậu đã giấu rất lâu rồi, là thời điểm nên đối mặt. Lục Thi Duy nói với cậu ta: "Cố lên." Thật ra cũng muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng cảm thấy sẽ khiến đối phương sẽ thấy gánh nặng, cho nên nàng không nói ra miệng. Bởi vì các nàng từng tổn thương cậu ấy như thế, cậu ấy lại như cũ cười chúc phúc. Lâm Tuyết nhìn nàng cười cười: "Cậu cũng thế." Bởi vì này điều thống khổ nhất trên đời này không phải chết đi, mà là sinh khoảng cách. Là tôi rõ ràng đứng bên cạnh cậu, cậu lại quên mất cậu từng yêu tôi. Lâm Tuyết đi rồi, Lục Thi Duy chưa có rời khỏi, một mình ngồi đó ngẩng người. Lạc Vĩ Vĩ quên mất một chuyện rất quan trọng. Quên mất sự thật các cô từng cùng một chỗ. Lục Thi Duy từng một lần cho rằng Lạc Vĩ Vĩ cố ý làm ra vẻ không nhớ rõ, nhưng Lạc Vĩ Vĩ kia không có khiếu ngụy trang, Lục Thi Duy dùng hết cách đi dò xét, cuối cùng rút cuộc đã chấp nhận sự thật này, vì vậy bắt đầu phai nhạt khỏi sinh mệnh của cô. Lục Thi Duy đi học và làm việc bên ngoài vài năm, đã từng thật sự muốn từ bỏ, nhưng mà... Nàng làm không được, cho nên nàng quay về. Vì sao Lạc Vĩ Vĩ lại nhớ rõ mọi chuyện, chỉ quên mất một chuyện, mà những chuyện kia hết lần này đến lần khác đều liên quan đến Lục Thi Duy. Giống như bị đau ốm phá hủy cơ thể, Lục Thi Duy cũng thường thường sẽ nhớ, vì sao lại như vậy? Tại sao là mình? Nhưng lại xảy ra chuyện cẩu huyết như thế. Nàng đi hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói rất có khả năng lúc đó Lạc Vĩ Vĩ bị gì đó kích thích, ký ức trở nên lộn xộn, sau đó bắt buộc bản thân mình quên một số chuyện, chỉ làm cho mình nhớ đến những gì mình muốn nhớ đến, dưới áp lực tinh thần mạnh mẽ sẽ cảm giác có chút chuyện không có xảy ra, trong đầu sẽ lập ra ký ức hoàn toàn trái ngược. Nhưng những chuyện nà không phải thật sự quên mất, trong sinh hoạt lần nữa gặp được tình huống tương tự, còn có thể lần nữa nhớ đến những điều muốn quên đi. Chứng ép buộc mất trí nhớ. Là một căn bệnh tinh thần. Cho nên sau khi Lục Thi Duy trở lại bên cạnh Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ sẽ từ từ nhớ lại những chuyện đã quên mất. Vừa rồi Lâm Tuyết nói câu nào, "Chẳng qua là không nhớ rõ tình cảm đối với cậu", nhưng mà điều này không làm Lục Thi Duy thương tâm nhất. Cậu có thể quên cậu yêu tôi, nhưng, đừng quên tôi yêu cậu. xxxx Tùy Tâm từ khi độc thân trở lại, sinh hoạt nghiệp dư trở nên phong phú, lúc trước không thường xuyên gặp bạn bè, cũng luôn luôn hẹn đi ăn uống. Ngẫu nhiên cô cũng muốn hẹn Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy ra ngoài, nhưng Lạc Vĩ Vĩ lấy cớ nói quá lạnh, muốn trong nhà cùng ổ chăn dây dưa đến chết. Cô tin là thật, căn bản không nghĩ tới thật ra Lạc Vĩ Vĩ muốn ở nhà triền miên với Lục Thi Duy. Tùy Tâm hẹn bạn dạo phố, đến sớm, vì vậy chọn một quán cà phê chờ một lát. Kết quả thời cô chụp xong ly cà phê chuẩn bị tìm caption đăng lên, cô bỗng nhiên nhìn thấy Lục Thi Duy bước vào trong quán. Ngay sau đó lại trông thấy Lục Thi Duy ngồi xuống đối diện một người đàn ông, đây là tình huống gì? Tùy Tâm nhịn xuống xúc động muốn tiến lên chào hỏi, mà là tuân theo ý định nhiều chuyện của mình, tùy ý đưa tay che mặt mình một chút, sau đó vụng trộm nhìn về phía Lục Thi Duy đang ngồi, vểnh tai muốn nghe xem nội dung nói chuyện của bọn họ. Nhưng mà trong cửa tiệm nhiều người, lại mở nhạc, âm thanh ầm ĩ, khoảng cách cũng xa, cô căn bản cái gì cũng nghe không được. Vì vậy cô tự cho là đúng mà cho rằng Lục Thi Duy là có tình ý rồi. Tùy Tâm nhiều chuyện là giấu không được bí mật, lập tức thông báo cho Lạc Vĩ Vĩ trước tiên: Cậu đoán xem vừa rồi mình nhìn thấy cái gì? Mình nhìn thấy Lục Thi Duy ở đây xem mắt người ta đó! Thời điểm Lạc Vĩ Vĩ nhận được tin nhắn trong đầu có một ý nghĩ —— nói bậy. Lục Thi Duy đi xem mắt sao cô không biết? Nói như vậy đối tượng xem mắt của Lục Thi Duy đều là ba cô mẹ cho an bài. Cô trả lời: Không phải chứ, cậu nhìn nhầm hả? Tùy Tâm không phục, tại sao lại nhìn nhầm, bằng cái khoác ngoài cô liền nhận ra. Vì vậy cô chụp lại một tấm hình rồi gửi qua cho Lạc Vĩ Vĩ. Lạc Vĩ Vĩ vừa nhìn ảnh chụp liền phát cáu. Trong ảnh tuyệt đối là Lục Thi Duy mà, cái khăn quàng cổ đặt trên áo khoác kia là trước khi đi ra ngoài Lạc Vĩ Vĩ tự tay choàng cho nàng. Tuy rằng thời điểm choàng lên thiếu chút nữa siết chết nàng. Lục Thi Duy rõ ràng ở sau lưng mình đi gặp đàn ông?! Lạc Vĩ Vĩ quả thực không thể nhẫn nhịn, cầm điện thoại trực tiếp xem gã đàn ông có cái đức hạnh gì. Ôi chao? Không sai, đây không phải Lâm Tuyết sao? Trong tấm ảnh chỉ có một bên mặt của gã đàn ông, nhưng Lạc Vĩ Vĩ từng ngồi cùng bàn với Lâm Tuyết, từng nhìn qua gò má của cậu ta rất nhiều lần. Lâm Tuyết tìm Lục Thi Duy làm gì? Không phải cậu ta kết hôn rồi sao? Tại sao Lục Thi Duy lại nói dối? Lạc Vĩ Vĩ tức giận biến mình thành cái bánh rán ở trên giường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]