Lạc Vĩ Vĩ vừa đi vừa gọi điện thoại cho Giang Đào, Giang Đào vẫn không nghe máy, cô vẫn bướng bỉnh, một lần lại một lần gọi. Đã đến bãi đỗ xe, Lạc Vĩ Vĩ nói: "Cậu lái xe."
"Đi đâu?"
"Bệnh viện nhân dân."
Lục Thi Duy nhìn bộ dáng Lạc Vĩ Vĩ rối loạn, nhịn không được nói: "Cậu vội cái gì? Ổn định một chút. Tùy Tâm đã gọi điện bảo cậu qua đó, có lẽ cậu ấy còn chưa nghĩ thông, chúng ta qua đó khuyên nhủ đi."
Lạc Vĩ Vĩ gật đầu, tiếp tục gọi điện thoại, một bên hùng hùng hổ hổ gọi điện cho Giang Đào, dù lúc trước Giang Đào có trăm ngàn cái tốt, chẳng qua lúc này đây đi nhầm một bước. Rút cuộc vì sao lại thành ra như vậy chứ, anh ta làm gì mà không nghe điện thoại?
Ngay lúc cô còn đang luống cuống, Lục Thi Duy mở cửa xe cô ra, vừa mở ra đã chạy như bay trên mặt tuyết, cô ý thức lúc này đã đến bệnh viện.
Hai người đi thẳng đến khoa phụ sản, xa xa đã nhìn thấy Tùy Tâm lẻ loi ngồi đợi trên ghế dài, cúi đầu khóc, chốc chốc lại dùng tay trái lau nước mắt, chốc chốc lại dùng tay phải lau. Lục Thi Duy cùng Lạc Vĩ Vĩ một trái một phải ngồi xuống bên phải cô, Lạc Vĩ Vĩ trực tiếp đưa tay giúp cô lau nước mắt, Lục Thi Duy thì đưa khăn giấy đến cho hai người bọn họ.
Rất lâu, ba người đều cái gì cũng không nói.
Đợi đến lúc Tùy Tâm tâm tình hơi bình phục một chút, Lạc Vĩ Vĩ lại bắt đầu gọi điện cho Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-muon-yeu-nguoi/1757845/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.