Chương trước
Chương sau
Thật ra có một số việc quấy nhiễu Lục Thi Duy rất lâu rồi.
Tuy nàng luôn cho rằng chuyện của người khác không liên quan đến mình, cũng không cần tiêu hao tâm tư đi để ý, nhưng người kia là Tùy Tâm, Tùy Tâm là bạn thân của Lạc Vĩ Vĩ, hiện tại cũng là đồng nghiệp cùng bạn bè của nàng. Nàng không thể không để trong lòng.
Nếu như nói chỉ là một tình huống ngẫu nhiên, nàng nhìn thấy Tùy Tâm làm như vậy, nàng sẽ không có bất kỳ suy nghĩ gì, quái lạ là Tùy Tâm rất thường xuyên làm như vậy, nàng muốn không hiếu ký cũng khó.
Hôm nay nàng đi đến máy nước uống lấy nước, đi ngang qua Tùy Tâm, tùy ý liếc qua, trông thấy Tùy Tâm quả nhiên lại làm như vậy nữa. Chỉ thấy Tùy Tâm đầu tiên là nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy vi tính một chút, dừng lại một chút, tiếp đến là đưa tay kéo ngăn kéo đầu tiên bên trái, liếc nhìn bên trong ngăn kéo rồi đóng lại, sau đó tiếp tục nhìn máy tính. Đợi đến lúc Lục Thi Duy lấy nước xong, Tùy Tâm lại lặp lại động tác vừa rồi một lần nữa. Lục Thi Duy đứng ở đằng sau Tùy Tâm chần chừ một lúc, muốn biết trong ngăn kéo kia đến cùng là cất giấu cái gì, Tùy Tâm luôn muốn kéo ra xem. Nhưng không thể lỗ mãng tiến lên hỏi như vậy được, rất không phải phép, vì thế đành thôi.
Lát sau, Lạc Vĩ Vĩ đi rót nước, cũng nhìn thấy cử động kỳ quái của Tùy Tâm. Nhưng cô không khỏi tò mò, trực tiếp đi qua hỏi Tùy Tâm: "Cậu xem cái gì đấy?"
Tùy Tâm cuống quít đóng ngăn kéo lại: "Không có xem gì cả, đang xem báo cáo nè."
"Mình nói trong ngăn kéo của cậu kìa, có cái gì vậy, cậu nhìn mãi."
"Mình nhìn mãi lúc nào?"
Trở ngại là ở văn phòng, hơn nữa nói thật Lạc Vĩ Vĩ thật ra không có hiếu kỳ với đồ vật trong ngăn kéo lắm, vì vậy cô ngượng ngùng đáp: "Mình còn tưởng trong ngăn kéo của cậu giấu đồ ăn ngon gì đó, không phải đồ ăn thì thôi." Nói xong về tới bàn làm việc của mình.
Thật ra theo Lạc Vĩ Vĩ, người như Tùy Tâm, tối đa cũng xem văn hóa phẩm đồi trụy ở văn phòng thôi, những thứ khác nhất định không dám tàng trữ. Nghĩ thế, cũng không để trong lòng.
Thế nhưng Lục Thi Duy chung quy vẫn tò mò, nhất về sau Lạc Vĩ Vĩ cái gì cũng không hỏi, nàng càng cảm thấy ngăn kéo của Tùy Tâm thần bí, nhịn không được muốn đi tìm hiểu đến cùng.
Ba giờ chiều, rút cuộc Tùy Tâm cũng làm xong báo cáo, hài lòng kiểm tra lần nữa, in ra chuẩn bị đi nộp. Trước khi đi liếc nhìn ngăn kéo, cố gắng hít thở sâu, mới từ từ cất bước rời khỏi đó.
Lục Thi Duy nhìn thấy Tùy Tâm rời đi, lại nhìn ngăn kéo đầu tiên bàn làm việc của Tùy Tâm một chút, rơi vào trầm tư. Thời điểm nàng ngẩng đầu lần nữa, phát hiện Lạc Vĩ Vĩ đã nhìn vào bên trong. Lục Thi Duy mở rồi lại đóng khóe miệng, một ý kiến tuyệt diệu xông lên đầu.
"Tùy Tâm làm cái gì, thần thần bí bí." Lục Thi Duy cố ý nói cho Lạc Vĩ Vĩ nghe.
"Không biết, cậu ta có thể làm cái gì, chắc là xem sách đồi trụy rồi."
"Thật sao?" Lục Thi Duy cố ý kéo dài âm, cho Lạc Vĩ Vĩ đủ thời gian suy nghĩ.
Lạc Vĩ Vĩ quả nhiên đã thông suốt, không phải sách đồi trụy, còn có thể là gì? Lạc Vĩ Vĩ cũng cúi đầu rơi vào trầm tư. Sau đó Lục Thi Duy cũng nhìn cô, đợi đến lúc tâm cô sống lại, suy nghĩ minh bạch, lại bay bổng đưa ánh mắt qua, Lạc Vĩ Vĩ lập tức ăn ý gật đầu, hiểu được phải làm như thế nào rồi.
Từ nhỏ Lục Thi Duy đã hãm hại Lạc Vĩ Vĩ như vậy đó. Ô không, là giật dây. Giống như chuyện bảo Lạc Vĩ Vĩ đi vào nhà vệ sinh nam, mỗi lần Lạc Vĩ Vĩ nhớ tới đều có cảm giác hối hận cả đời. Hôm nay Lạc Vĩ Vĩ lại bị Lục Thi Duy ngỏ lời, thừa dịp bây giờ Tùy Tâm không có ở đây, cô mau mau đi lại xem bên trong ngăn kéo kia chứa bí mật gì, liền đối với cô cũng không thể công khai, nhất định phải giấu giấu diếm diếm như vậy.
Lục Thi Duy hài lòng nhìn Lạc Vĩ Vĩ đứng dậy hành động, lập tức cầm ly đi đến chỗ máy nước uống, tự nhiên theo sát bóng lưng Lạc Vĩ Vĩ. Tựa như nàng không thích người khác động vào đồ của nàng, nàng cũng không ưa thích đi lộn xộn đồ đạc của người khác, nhưng có Lạc Vĩ Vĩ thay nàng động thủ, nàng sẽ không để ý thuận tiện liếc mắt nhìn. Nhìn nhìn lại không thể như thế.
Nhưng mà đồ vật bí ẩn gì đó, lúc công bố đáp án, đổi lấy trầm mặc.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn thấy thứ mà Tùy Tâm giấu giếm là thứ như vậy, có chút thất vọng. Trước đó cô cũng muốn bay qua mở ngăn kéo của Tùy tâm, nhưng mà khi trong đầu toàn nghĩ đến ăn, không chú ý tới. Hơn nữa, cô rất hiểu rõ Tùy Tâm, với IQ của Tùy Tâm, cô tuyệt đối tin tưởng Tùy Tâm là người có thể làm ra việc như vậy, cho nên cũng không có kinh hỉ gì.
Nhưng đối với Lục Thi Duy mà nói, nàng cảm giác mình như được nhìn thấy một phương diện khác, một lần nữa hiểu về Tùy Tâm. Nàng chân chân chính chính bị hình ảnh trước mặt điểm trúng á huyệt, nhất thời đánh mất chức năng ngôn ngữ, cả buổi không biết nên nói cái gì. Từ lúc nàng học kế toán đến nay, gặp phải tình huống không biết nên nói gì.
Thứ mà Tùy Tâm bỏ vào ngăn kéo đầu tiên bàn làm việc trong văn phòng, ngoài máy tính thường dùng, có một tập văn phòng phẩm kẹp bên ngoài, ở vách trái ngăn kéo, dán một tờ giấy nhỏ. Trên đó rõ ràng là chữ viết của Tùy Tâm, Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy dường như cùng lúc đọc thầm một lần, sau đó đều rơi vào trầm mặc không thể tránh khỏi.
Trên giấy: Có vay tất có trả, vay mượn phải bằng nhau.
Lạc Vĩ Vĩ phá vỡ trầm mặc trước: "Tôi còn tưởng là cái gì, tôi nên sớm đoán được." Quay đầu trông thấy vẻ mặt kinh hãi của Lục Thi Duy, còn nói: "Cậu hiểu không thế?"
Lục Thi Duy lắc đầu. Học cặn thế giới cô thật sự không hiểu.
Lạc Vĩ Vĩ còn nói: "Trước khi tốt nghiệp, tên này từng trịnh trọng hỏi tôi một vấn đề, cậu đoán xem là gì?"
"Là gì?"
"Cậu ta hỏi tôi vì sao tiền gửi ngân hàng tại sao có lúc ở bên vay, có lúc ở bên cho vay..."
"..." Lục Thi Duy một lần nữa bị Tùy Tâm đánh bại.
Lúc này Tùy Tâm giao nộp xong báo cáo quay về, trông thấy ngăn kéo của mình bị kéo ra, hai người kia vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, không khỏi nhanh chân bước qua, chậm rãi đóng ngăn kéo lại, mặt đỏ bừng chuyển đề tài: "Hai người các cậu làm gì vậy, mình không có đồ ăn đâu."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ muốn chế nhạo cô vài câu, vừa gọi tên cô, chợt nghe cô nói: "Vĩ Vĩ, vừa nãy mình nhìn thấy cái dây cót kia của cậu bị ai đó lấy mất đi mất rồi." Thực tế là không có, cô chỉ muốn di dời sự chú ý của Lạc Vĩ Vĩ mà thôi.
"Hả?" Lạc Vĩ Vĩ kinh hô một tiếng, chưa nói gì đã chạy xuống lầu.
Lục Thi Duy nhìn dáng vẻ cô khẩn trương như vậy, không khỏi có chút để trong lòng, thuận miệng hỏi: "Cũng không biết là ai tặng, cậu ta khẩn trương như vậy."
Tùy Tâm cũng thuận miệng trả lời: "Ai biết được, hỏi cậu ta cũng ấp úng không nói rõ ràng, có lẽ là niềm vui mới tặng."
(*) Tân hoan/Niềm vui mới: có vợ hoặc người yêu mới =))
Lục Thi Duy không có lại nói tiếp, xoay người lặng yên đi ra.
xxxx
Lạc Vĩ Vĩ không phải không thừa nhận, từ khi quen biết được người bạn nhỏ Vương Đông Thanh, cuộc sống của cô đã xảy ra biến hóa rất lớn. Một mặt cô vẫn còn vì chuyện mình từng thích nữ sinh mà cảm thấy khiếp sợ; một mặt khác, cô tò mò tình cảm giữa con gái rút cuộc là như thế nào.
Cho nên cô cùng Vương Đông Thanh vẫn duy trì lên lạc bằng WeChat, đại đa số thời điểm cô đều sắm vai chị gái tri tâm, lắng nghe Vương Đông Thanh nói về câu chuyện tan tan hợp hợp của nó với người cũ, lắng nghe rất nhiều, khiến cho Lạc Vĩ Vĩ trong nội tâm nghi kị cũng sâu hơn. Nếu như nói tình cảm giữa hai người cùng giới là ghi lòng tạc dạ, vì sao cô lại quên mất? Thậm chí lúc xem được nhật ký trước kia, mới có thể phát hiện bản thân từng thích người cùng giới, nhưng một chút cũng không thể nhớ ra cảm giác yêu thích kia.
Lạc Vĩ Vĩ cùng Vương Đông Thanh liên lạc càng ngày càng nhiều, Lục Thi Duy đã để ý mấy ngày nay. Ban đầu Lạc Vĩ Vĩ chẳng qua là ngẫu nhiên ở văn phòng vui chơi trả lời đôi câu, hai ngày nay hầu như lúc rãnh rỗi đều lấy gọi điện nói chuyện, còn hai lần mượn sạc pin của nàng.
Nhưng làm Lục Thi Duy không thể chịu nổi là, lúc ở trên xe rõ ràng cũng không dừng được.
"Cậu có thể không chơi điện thoại lúc lái xe được không? Chuyên tâm nhìn đường đi." Lục Thi Duy trên đường đi làm biểu hiện ra bất mãn của mình.
Lạc Vĩ Vĩ ngẩng đầu đèn tín hiệu đang đếm ngược một cái, lại trả lời tin nhắn, sau đó mới nói: "Không phải đang đèn đỏ à?"
"..." Lục Thi Duy quay đầu nhìn cô, "Vừa rồi đèn xanh cậu cũng chơi điện thoại."
"Hả, đúng không?" Lạc Vĩ Vĩ hoàn toàn không để ý.
"Lạc Vĩ Vĩ..."
"Làm sao?"
"Lạc Vĩ Vĩ!"
"Cứ nói đi, tôi nghe đây."
"Đèn chuyển rồi, cậu ngu ngốc!"
"..."
Sau lưng vang lên tiếng còi liên tiếp, Lạc Vĩ Vĩ mới ý thức được mình đã phạm sai lầm.
"Mỗi ngày cậu nói chuyện với ai mà nói lắm vậy?"
"Cậu ghen tị hả?"
"..." Lục Thi Duy hừ một tiếng, "Tôi ghen tị cái gì chứ." Sau đó không đợi Lạc Vĩ Vĩ lại nói tiếp, đã chuyển chủ đề: "Cậu thêm tôi vào group chat của bạn học cao trung lúc nào? Mới sáng ra đã có một đống người thêm tôi."
"Đêm qua á, không phải cậu muốn tham gia họp lớp sao, đêm qua đúng lúc lại nói tiếp, nên tôi thêm cậu vào."
"Gần như toàn bộ, tôi thấy cô Lưu cũng ở đó."
Lạc Vĩ Vĩ nghe thấy bỗng nhiên toàn thân đổ mồ hôi, vì sao nhiều người như vậy Lục Thi Duy cũng không nhắc đến, hết lần này tới lần khác muốn nhắc đến cô Lưu dạy Tiếng Anh của bọn cô...
"Cô Lưu... Á... Cô ấy ở trong group lâu rồi, nhưng có khả năng là bận quá, vẫn không nói lời nào."
"Vậy cậu cũng không chủ động nói chuyện với cô à? Nhưng khi đó cậu mê cô ấy lắm mà, thiếu điều muốn ở trong nhà người ta."
"..." Lạc Vĩ Vĩ chột dạ, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, đành phải hi hi ha ha cười để che dấu sự bối rối của mình, "Chuyện khi nào, sao tôi không nhớ gì hết."
"Đầu óc của cậu thì có thể nhớ cái gì, uổng công cô Lưu thích cậu như vậy."
Tôi! Thích hả? Lạc Vĩ Vĩ có chút mộng, nhìn lại lần nữa, lại nhìn vẻ mặt của Lục Thi Duy cũng không có gì dị thường, liền suy đoán điều mà Lục Thi Duy nói không phải cái loại thích kia, đơn thuần chỉ là ưa thích giữa cô giáo với học sinh... Ôi...
Kết quả Lục Thi Duy lại nói một câu làm Lạc Vĩ Vĩ càng hỗn loạn. Lục Thi Duy nói: "Thậm chí lúc đó chúng ta còn muốn dọn vào ở cùng cô kìa, đáng tiếc là trường học không cho."
Tình huống này là sao vậy... Lạc Vĩ Vĩ hao tâm tốn sức suy nghĩ, nhớ mang máng hình như là có một chuyện như vậy, dường như khi đó mình và Lục Thi Duy ở môn Tiếng Anh cũng phân cao thấp, còn thường xuyên bày bộ dạng tranh thủ tình cảm. Vậy cô ấy trong quyển nhật ký kia, thật sự là cô giáo dạy Tiếng Anh?
"Vừa rồi thấy trong group nói tối nay cô Lưu cũng đến." Lục Thi Duy không có chú ý tới vẻ mặt của Lạc Vĩ Vĩ biến hóa, tự mình tự nói: "Xem ra tối nay tôi cũng cần xuất hiện một chút, tốt xấu gì năm đó cũng từng là đại diện lớp Anh mà."
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy trong nhật ký viết là thật là giả, đến buổi tối gặp được cô giáo, có lẽ tự có kết quả thôi.
"Lạc Vĩ Vĩ cậu nghe thấy không đó? Tôi muốn tham gia họp lớp."
"Vậy thì sao?"
"Cậu phải hát cho tôi nghe rồi."
"Sao cậu vẫn còn nhớ chuyện này vậy..."
Một đoạn thời gian rất dài Lạc Vĩ Vĩ cũng không động vào điện thoại nữa, Lục Thi Duy tâm tình thật tốt, nhìn ngoài bông tuyết bay bổng ngoài cửa sổ, nhìn nhìn không khỏi nở nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.