Lạc Vĩ Vĩ mất ngủ, cả đêm cô không thể ngủ ngon giấc được, nhớ tới liền gọi điện cho Lục Thi Duy, nhưng vẫn tắt máy. Sáng ngày thứ hai lại đến sớm gõ cửa nhà Lục Thi Duy, Lục Thi Duy cũng không ở nhà, Lạc Vĩ Vĩ không hiểu sao có chút phiền lòng.
Đến văn phòng không bao lâu, Lục Thi Duy đến rồi, vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua.
Lạc Vĩ Vĩ không có ý tốt nhìn Lục Thi Duy từ trên xuống dưới, cái miệng mắc nợ trước sau như một: "Quần áo cũng không thay, tối qua đi đến chỗ nào phóng túng rồi?"
Lục Thi Duy liếc nhìn cô một cái, có vẻ hơi mệt mỏi ngồi xuống chỗ của mình, thật ra chẳng còn hơi sức đâu mà đi tranh cãi với cô, nhưng vẫn theo thói quen đáp lại: "Cậu cho rằng tôi giống cậu đấy à." Chẳng qua là câu nói này có chút yếu ớt.
Lạc Vĩ Vĩ thấy nàng uể oải cùng thiếu kiên nhẫn, vì vậy đổi giọng hỏi: "Vậy tại sao lại tắt điện thoại, tôi tìm cậu cả đêm, cậu có biết không?"
Lục Thi Duy cảm thấy rất kỳ quái, "Cậu tìm tôi làm gì?"
Lạc Vĩ Vĩ cũng cảm thấy mình có hơi quái lạ, vì sao cái sự kiện nhất định phải hỏi Lục Thi Duy chứ, nhỡ đâu bị Lục Thi Duy phát hiện, nhất định sẽ giễu cợt cô mất. Lạc Vĩ Vĩ suy nghĩ một chút nói: "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, buổi sáng hôm nay không đến đón cậu."
Cái cớ rách nát này, Lạc Vĩ Vĩ nói xong bản thân cũng không tin nổi, không nghĩ tới Lục Thi Duy lại tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-muon-yeu-nguoi/1757832/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.