Không biết có phải vì gọi cho Liêu Kiệt cú điện thoại kia hay không, nhường Lạc Vĩ Vĩ nhớ tới lúc trước, cả buổi tối cô đều mơ thấy cuộc sống đại học ngày đó.
Trong mơ là ngay hôm báo danh, ba cô cố ý lái xe đưa cô đến trường, mấy giờ đồng hồ ngồi trong xe, mẹ của cô chỉ cần vừa nghĩ tới đã bắt đầu nhắc: "Sao mày lại không nghe lời, báo danh trường như vậy, mày xem Tiểu Duy nhà người ta kìa..."
Ba Vĩ Vĩ cắt lời mẹ Vĩ Vĩ: "Được rồi, cũng đã như vậy rồi, đừng nói nó nữa. Theo tôi thấy chỗ nào cũng như nhau cả thôi, học tốt bài học là được rồi."
Trong mơ, Lạc Vĩ Vĩ không thấy rõ biểu hiện của mình, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có tắc nghẽn khó chịu.
Lúc tới nơi đã là xế chiều, chuẩn bị bắt tay sắp xếp, mẹ Vĩ Vĩ giúp cô trải ga giường, một bên trải một bên dạy cô, chính là lúc này, một mình Tùy Tâm đem hành lý đơn giản đi vào.
Lạc Vĩ Vĩ mỉm cười chào hỏi Tùy Tâm: "Tôi là Lạc Vĩ Vĩ, người Hồ thành, cậu đây là?"
Tùy Tâm liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt đáp: "À. Tôi là Tùy Tâm."
"Sao chỉ có mình cậu vậy?"
"Đi học thôi mà, không cần phải huy động nhân lực như vậy?"
Mẹ Vĩ Vĩ nói: "Nhìn con nhà người ta tự lập như vậy, Lạc Vĩ Vĩ con lúc nào mới chịu trưởng thành đây!"
Lúc đó Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy ở chung với Tùy Tâm không tốt lắm, nhưng không có để trong lòng, liếc mắt nhìn bên ngoài trời đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-muon-yeu-nguoi/159909/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.