Ngay lúc Lạc Vĩ Vĩ chán nản, mẹ Vĩ Vĩ nhìn thấy Lục Thi Duy, thân thiết đi tới lôi kéo cánh tay nàng: "Tiểu Duy à, lần này trở về ở vài ngày hả? Dì rất nhớ con."
Lục Thi Duy cười đến vô cùng ngọt ngào, "Dì, lần này con trở về sẽ không đi nữa." Nói xong, vẫn không quên liếc mắt nhìn Lạc Vĩ Vĩ.
Cái gì?! Lần này trở về sẽ không đi nữa? Trở về sẽ không đi nữa? Không! Đi! Nữa!
Lạc Vĩ Vĩ cảm giác đám mây đen trên đỉnh đầu càng ngày càng đậm.
Mẹ Vĩ Vĩ không rõ tình huống lúc này lắm, vẫn còn nhiệt tình nói chuyện với Lục Thi Duy: "Lúc nào tới nhà chơi, dì làm cho con món mà con thích."
Lục Thi Duy cười nói dạ, còn khoác tay mẹ Vĩ Vĩ làm nũng một hồi.
Lúc này Lạc Vĩ Vĩ cầm ly rượu, hận không thể giội toàn bộ lên người Lục Thi Duy, nghĩ cho cậu, cậu liền đi hả, sao cậu lại mặt dày thế hả? Thật đúng là xem nhà của tôi thành nhà các người rồi muốn đến thì đến à?
Nghĩ tới lại tức giận, không đợi anh rể cô mời rượu, cô đã hào khí mà đem một ly rượu kia nốc cạn. Sau đó nhìn anh rể cô giống như bị cái gì làm cho kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn cô.
Cô ngại ngùng mà cười cười nói: "À ừ... Em hơi khát. Không sao không sao, em lại rót một ly, anh rể anh cứ tùy ý."
Anh rể dù sao đường đường cũng là nam tử hán, sao có thể ở nơi này yếu thế chứ, mạnh mẽ bày ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-muon-yeu-nguoi/159904/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.