Lạc Vĩ Vĩ lái xe chen chúc trên đường chui tới chui lui, cuối cùng đoạt được vị trí ngay đèn đỏ. Hôm nay là ngày chị họ của cô kết hôn, buổi tối ngày hôm trước cả phòng đi ra ngoài liên hoan, uống đến khuya, làm cô dậy trễ, ban đầu nói là muốn cùng chị họ trang điểm, lại biến thành chỉ có thể đuổi kịp lúc chú rể đón nhà thông gia.
Bên trong đài phát thanh đang phát《Đã lâu không gặp》của Trần Dịch Tấn, bác sĩ Trần dùng tông giọng đặc biệt hát: Liệu người có đột nhiên xuất hiện. Ở tiệm cà phê góc phố không?
Lạc Vĩ Vĩ tranh thủ thời gian nghe phát thanh. Sáng sớm nghe bài hát thương cảm như vậy làm gì. Lúc này điện thoại vang lên, mẹ Vĩ Vĩ đánh tới nói: "Vĩ Vĩ, con đang ở chỗ nào?"
"Đang trên đường, con tới ngay."
"Cái gì?" Đầu bên kia điện thoại âm lượng bỗng nhiên lên cao, Lạc Vĩ Vĩ không khỏi đem di động cầm ra xa một chút, nhưng vẫn còn nghe thấy giọng mẹ của cô ở đằng kia gọi: "Tám giờ rồi cô mới đi ra đường ư?"
Mẹ cô quả nhiên rất hiểu cô. Lạc Vĩ Vĩ không hề phản bác.
"Mẹ đã nói không nên cho con chuyển ra ngoài, con nhìn con coi, một chút khái niệm thời gian cũng không có..."
"Gấp làm gì chứ, mới có tám giờ thôi. Được rồi mẹ, con phải lái xe." Lạc Vĩ Vĩ kịp thời ngăn mẹ mình lãi nhãi. Đã nghe hai mươi mấy năm rồi, cũng không chê phiền.
"Tính cách của con đúng là chậm chạp..." Lạc Vĩ Vĩ đưa tay cúp điện thoại.
Chờ đến dưới nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-dung-muon-yeu-nguoi/159903/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.