Không gian tĩnh lặng, hai người dường như đã cảm nhận được bản thân có chút rung động. Bốn con mắt nhìn nhau, khẽ nhen nhóm lên một ngọn lửa ấm áp.
Bên ngoài và trên nóc nhà kho bắt đầu xuất hiện những tiếng lộp bộp. Là do ông trời muốn đổ cơn mưa. Không khí bị yên ắng bị phá tan bởi những âm thanh lạo xạo trên mái tôn. Tề Đức Hạo lập tức thu tay về. Lần đầu tiên anh có cảm giác bối rối trước một người con gái:
- Ừm... hình như... mưa rồi thì phải...
Chu Phi Phi thích mưa, đặc biệt là mưa rào mùa hạ. Tuổi thơ của cô gắn liền với nhiều kỉ niệm đẹp. Kí ức ùa về khiến cô cười khúc khích:
- Trời này mà tắm mưa thì sướng phải biết! Lúc nhỏ em với anh Minh Triết là chuyên gia dầm mưa! Hí hí!
- Thế à...
Tuy nhiên, có vẻ như Tề Đức Hạo thì ngược lại. Anh không nói gì thêm, chỉ để lộ ra một gương mặt buồn. Hai tay đưa lên bịt tai. Hành động rõ ràng đến mức một cô bé vô tư như Chu Phi Phi cũng nhìn ra:
- Bộ anh không thích mưa hả? Hay anh sợ sấm chớp?
Như bị chạm vào điểm yếu, Tề Đức Hạo ôm chân rồi cúi mặt xuống. Anh thu mình lại, giọng nói ồm ồm:
- Ừm. Anh ghét tiếng mưa. Phiền lắm!
Mới chỉ vài phút trước hai đứa còn nói chuyện bình thường, vậy mà bây giờ Tề Đức Hạo lại suy sụp đến lạ. Thật ra anh ấy không ghét hay sợ mưa. Anh chỉ sợ phải đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-da-vao-ro-anh-do-em-chua-/3651133/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.