Có lẽ, chính từ đêm hôm đó, mùa đông đang lặng lẽ tới gần.
Từ ngày đó trở đi, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn. Doãn Hạ Mạt giảm bớt thời gian để Âu Thần và Doãn Trừng ra ngoài, chỉ có vào lúc mười mộtgiờ trưa, khi ánh sáng mặt trời ấm áp cô mới đưa họ ra ngoài tản bộ, hít thở không khí trong lành. Doãn Hạ Mạt như thể đã dần quên đi chuyện của Lạc Hi, cho đến một ngày, Trân Ân vào bếp giúp cô chuẩn bị bữa tối,Trân Ân buột miệng nói một cách tự nhiên:
“Cậu nghe tin Lạc Hi rút lui khỏi giới giải trí chưa?”
Doãn Hạ Mạt đang chầm chậm xát muối lên con cá, cô khẽ cúp hàng mi xuống rồi lại tiếp tục xát muối, nói, “Đã nghe nói”.
Tối hôm ấy, điện thoại không ngừng reo, những tia sáng trên màn hình xanh lục vẫn không ngừng ánh lên hai chữ “Lạc Hi”.
Cơ thề Doãn Hạ Mạt cứng đờ như đá.
Trong lòng cô đau buốt như thể có thứ gì đó đang không ngừng giày xéo, DoãnHạ Mạt không biết một khi nhận điện thoại thì nên nói với anh ra sao.Những gì cô nợ anh làm sao có thể chỉ trong vài câu nói có thể bù đắpnổi cơ chứ, nếu như nhận điện thoại mà nói những lời không phải xuấtphát từ con tim thì đối với Lạc Hi, khác gì thêm một lần bị tổn thương?Mà cô cũng sớm đã không còn tư cách gì để lại được nghe tiếng nói củaanh, cô đã là vợ Âu Thần, nếu vì một người đàn ông khác mà suy sụp thìđối với Âu Thần cũng là một sự tổn thương.
Chuông điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bong-bong-mua-he-3-ao-cuoi/103786/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.