Mây đen biến đổi, không thấy chớp giật chỉ nghe sấm vang, bá tánh trong Kinh thành thấy dị tượng đều hoảng sợ bất an.
Duệ vươngphủ, trong một căn phòng nhỏ ngập tràn sát khí. Trên gương mặt Xích Dung vẫn mang theo ý cười, nhưng chiếc quạt trong tay đã được xòe ra. ThanhNhan cũng rút kiếm khỏi vỏ, không khí trong phòng biến đổi. Đôi bên đềubiết, tình này cảnh này, đối phương sẽ không vì quen biết mà hạ thủ lưutình. Nếu đã chiến thì sẽ là ác đấu.
“Vương gia!” Xích Dung phe phẩy chiếc quạt trong tay cười nói, “Chuyến này cô đi đãmang đến cho Ma quân không ít phiền phức. Ma quân đã nổi trận lôi đình,bây giờ bốn phía đều là truy binh…” Xích Dung nhìn Hành Vân say lưngnàng, “Có lẽ Vương gia có thể tự giữ mình, nhưng tuyệt đối không bảo vệđược hắn. Mong Vương gia có thể xem xét tình thế, đừng quyết làm theo ýmình nữa.”
Thẩm Ly mặc kệ hắn, chỉ khẽ nghiêng người, liếc mắt nhìn Hành Vân sau lưng: “Còn sống không?”
“Còn sống!” Hành Vân lắc đầu cười thấp: “Nhưng chắc sắp chết rồi!”
“Không chếtnổi đâu!” Tay phải Thẩm Ly giữ thương, ngân thương vạch qua, tay tráinắm lấy mũi thương dùng lực, mũi thương bén nhọn cắt đứt lòng bàn tay,ngân thương uống máu lập tức bừng sáng.
Thanh Nhannhíu mày, muốn tiến lên bắt lấy Thẩm Ly, nhưng thấy tay trái Thẩm Lyvung lên, máu nhỏ về phía trước ba bước, Thanh Nhan đạp lên vết máu liền cảm thấy toàn thân như có một ngọn lửa bỏng rát thiêu đốt, hắn dùngpháp lực ép khí nóng tản đi, nhưng không ngờ cơn nóng lại luồn láchgiống như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/206508/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.