Thẩm Ly không dám đưa Hành Vân đi lungtung, sợ độc khí sẽ lan nhanh hơn trong người hắn, nàng đặt Hành Vântrong một căn phòng trống, lúc này Duệ vương phủ đã không còn lấy mộtbóng người, Thẩm Ly chỉ đành nghiến răng điểm lên cánh tay hắn: “Tạmthời chỉ có thể giảm bớt đau đớn cho ngươi, ta không biết y thuật, bởivậy ta chỉ đành rời khỏi Kinh thành, ra ngoại thành bắt một Sơn thần Địa tiên biết trị bệnh về, thời gian sẽ lâu một chút, ngươi hãy kiên nhẫnchờ, không được đi đâu hết.”
Hành Vân cười bất lực: “Còn có thể đi đâu nữa? Bây giờ ta có muốn động cũng không động được nữa rồi.”
Thẩm Ly đứng dậy, im lặng nhìn Hành vân một lúc, giọng điệu trầm thấp: “Chút nữa… có lẽ ta sẽ không quay lại nữa, nhưng ngươi yên tâm, tiểu tiên trị bệnhcho ngươi nhất định sẽ đến.” Nàng quay người rời đi không chút lưuluyến, chỉ còn giọng nói lưu lại trong không trung trầm thấp hơn ngàythường vài phần, “Lần này cách biệt đường xa dịu vợi, không gặp lại nhau nữa… Hãy bảo trọng!”
“Những ngày qua đa tạ đã chăm sóc.”
Hành Vânnhìn căn phòng trống không, im lặng một hồi lâu rồi bỗng bật cười: “Cảmtạ mà nhỏ tiếng như vậy, cô rốt cuộc là không muốn nói đến mức nào đây…” Gió xuyên qua cửa sổ chưa đóng thổi vào phòng, thổi tung mái tóc củaHành Vân, cắt ngang tiếng thở dài bên môi hắn: “Đến cuối cùng… cũngkhông nhìn thẳng vào ta lấy một lần.”
Thật khiến người ta thất vọng!
Thẩm Ly nghĩ tuy Mặc Phương kéo dài cho nàng được nửa ngày, nhưng đối diện với tinhbinh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/206507/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.