"Nếu là lỗi của ta, vậy ta giúp cô đuổi bắt nó về là được."
Hành Chỉ vừa dứt lời, Kim nương tử vội nói: "Đừng nha! Nô gia tự đi được,
các người không biết tính nó, rồi lại trúng chiêu của nó nữa chẳng phải lỗ
nặng sao!"
Thẩm Ly nhíu mày: "Vừa rồi rốt cuộc là gì vậy? Ta thấy thanh âm chói tai
của nó hình như khiến nương tử tổn thương rất nặng."
"Nô gia dù sao cũng vứt nó xuống đó mấy vạn năm, thời gian lâu dần, nó cũng có thể ngưng tụ thành hình, giống như một cái bóng của nô gia vậy. Vìnó là thứ chia ra từ người nô gia nên nó đương nhiên hiểu rõ nhược điểmcủa
nô gia."
"Nếu nói vậy chẳng phải nương tử càng không nên đối đầu với nó sao."
Thẩm Ly nói, "Họa này do ta gây ra, nên để ta đi thu xếp."
Kim nương tử quay đầu, một đôi tay yếu đuối không xương sờ lên mặt Thẩm Ly, sóng mắt như nước: "Hảo muội muội, sao muội lại có trách nhiệm như vậy, thật khiến nô gia động lòng quá." Nói xong, nàng ta chu môi sáp tới mặt Thẩm Ly, nhưng còn chưa dán vào được thì Hành Chỉ đã kéo Thẩm Ly ra, để Kim nưong tử chộp vào khoảng không. Hành Chỉ bằng mặt không bằng
lòng: "Nói chuyện cho tử tế."
Kim nương tử bĩu môi: "Nó hiểu ta, đương nhiên ta càng hiểu nó hơn, chẳngqua là đồ ta vứt đi thôi, tưởng nô gia không xử nó được sao!" Nàng tachỉnh sửa y phục bước trên giường đá xuống, "Chẳng qua thứ đó có thể mêhoặc nhân tâm, khơi gợi dục niệm và tà niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/1265152/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.