Làn gió trong trẻo trên núi thổi vào trongquân doanh xua tan chướng khí, khiến các tướng sĩ ngẩng đầu lên là cóthể nhìn thấy trăng sáng trên trời, trong quân dậy lên tiếng rầm rì kinh ngạc, có người dìu thương binh ra khỏi quân doanh, ánh trăng sáng làcảnh tượng bấy lâu bao người cầu mà không thấy được.
Trên đài luyện binh xây bằng đá trắng, Mặc Phương ngồi im lặng, đôi mắt nhìn về chữ bùa in trên núi, sắc mặt trầm tĩnh.
“Nè!” Mộtbình rượu bỗng được vứt vào lòng hắn, Thượng Bắc trở mình nhảy lên đàiluyện binh, ngồi bên cạnh Mặc Phương, “Người bị thương không tiện uốngrượu, bởi vậy đã thêm cho ngươi chút nước rồi, ha ha.”
Mặc Phương lắc lắc bình nước: “Ta không uống rượu. Hỏng chuyện.”
“Uống haykhông cũng cầm lấy đi!” Thượng Bắc ngửa đầu uống một ngụm rượu rồi quayđầu nhìn sang Mặc Phương, “Ngươi vẫn còn cảm thấy Hành Chỉ thần quân ứchiếp Tiểu vương gia sao?” Mặc Phương không đáp, Thượng Bắc cười nói,“Thần quân kia tính tình cũng thật kỳ quái, nhưng mà ngươi xem, cảm nhận không khí trong lành bên kia đi. Hôm nay nếu người đi không phải làVương gia, cho dù đổi lại là chúng ta e rằng cũng sẽ bị không khí tronglành kia thanh tẩy đến nhũn chân từ lâu rồi.”
Mặc Phươnggật đầu, lẽ nào hắn lại không nghĩ thông đạo lý này chứ, cho dù lúc đókhông hiểu, nhưng bây giờ nhìn thấy ánh trăng này, cảm giác được luồnggió này, trong lòng cũng hiểu suy tính của Hành Chỉ thần quân. Nhưng Mặc Phương không để tâm đến chuyện này, mà là…
“Ờ, nhưng mà nói ra thì ánh trăng này cũng xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/1265108/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.