Hành Chỉ gỡ nẹp thép trên cánh tay Thẩm Lyxuống, ấn ấn vào huyệt vị của nàng, đang chuyên tâm trị liệu, bỗng ngheThẩm Ly hỏi: “Ngài nói ngàn năm trước ngài đã để lại bốn đồ vật ở quanhđây làm hai tầng phong ấn cho Khư Thiên Uyên, nhưng thường ngày binh sĩtuần tra xung quanh lại không biết có mấy vật này. Ngài có nhớ là đặtchúng ở nơi nào không?”
“Ờ, một cái trên đỉnh núi, một cái dưới đáy hồ, còn có…” Hành Chỉ vừa đáp vừa buông tay Thẩm Ly: “Cử động cánh tay đi.”
Thẩm Ly ngồi trên giường ngoan ngoãn nghe Hành Chỉ ra lệnh, đầu tiên là gập khuỷutay, sau đó lại xoay cánh tay mấy vòng, trên người không hề có chỗ nàocảm thấy đau đớn, tốc độ hồi phục như vậy khiến nàng cũng cảm thấy kinhngạc, nếu như là ngày thường thì trọng thương như vậy ít ra cũng phảinửa tháng mới hồi phục, vậy mà Hành Chỉ thật sự chỉ dùng ba ngày đã trịkhỏi cho nàng.
“Ồ, xem rakhông còn vấn đề gì lớn.” Hắn nắm lấy bàn tay Thẩm Ly, Thẩm Ly vô thứcrụt lại, Hành Chỉ khó hiểu nhìn nàng, lúc này Thẩm Ly mới ho một tiếng:“Làm gì vậy?”
Hành Chỉcười nhẹ: “Uy võ như Bích Thương vương mà cũng biết xấu hổ sao?” Hắnkhông khách sáo nắm lấy tay Thẩm Ly, mười ngón đan vào nhau, nhàn nhạtnói: “Chỉ là muốn kiểm tra xem thử các khớp tay trái thôi. Cô dùng lựcbóp tay ta xem.”
Thẩm Ly nghe vậy ngước lên nhìn Hành Chỉ, thấy sắc mặt hắn như thường, Thẩm Ly lạicụp mắt, nhưng một lúc sau cũng không thấy nàng dùng lực, Hành Chỉ kỳquái: “Chỗ nào không ổn?”
“Không…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-vuong-o-day/1265107/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.