“Mày...” Hứa Vy Vy nghẹn họng. Cô ta biết mình không hề sai, nhưng cô ta không thể nói được bất cứ điều gì, chỉ biết thốt lên, “Mày điên rồi Hứa Vãn Tinh! Phong Lăng Dạ là của tao!”
Đương nhiên, Hứa Vy Vy làm sao biết được chuyện sâu xa dây dưa giữa Hứa Vãn Tinh và Phong Lăng Dạ, trong lòng cô ta vẫn luôn đinh ninh từ đầu đến cuối Phong Lăng Dạ đều là của mình. Hứa Vãn Tinh lười giải thích, cũng không muốn tranh cãi với cô ta, bèn đẩy cô ta ra ngoài.
“Á! Sao mày đẩy tao! Con điên!”
“Chị cút ra ngoài ngay cho tôi!”
Hứa Vãn Tinh đóng sầm cửa lại, để mặc Hứa Vy Vy đứng trước cửa gào thét: “Hứa Vãn Tinh! Mày điên rồi!”
Đúng vậy, chính xác là thế. Hứa Vãn Tinh sắp điên rồi, không bình tĩnh được nữa.
Hứa Vãn Tinh ngồi dựa lưng lên cánh cửa, trượt dần xuống đến khi ngồi bệt trên đất. Hai cánh tay cô ôm lấy đầu gối mình, vùi mặt vào đầu gối, nhắm mắt lại.
Nếu đây chỉ là một giấc mơ, xin ông trời hãy cho con tỉnh lại!
Lẽ nào, Phong Lăng Dạ lại cứ thế mà quên đi cô? Lẽ nào Phong Lăng Dạ cuối cùng sẽ kết hôn với Hứa Vy Vy, sau đó đứng ở phía đối địch với cô sao? Còn hai đứa trẻ, cô biết nói thế nào với chúng rằng bố của chúng là người sẽ đối địch với ba mẹ con cô trong tương lai?
Đau đầu quá! Hứa Vãn Tinh không muốn nghĩ nữa.
Hứa Vãn Tinh muốn tắm rửa rồi nghỉ ngơi, không muốn nghĩ thêm nữa. Cô mệt mỏi ngẩng đầu lên, tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-tieu-thu-bao-ke-cho-tong-tai/1733361/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.