Kiều Diễm cùng Hứa Vãn Tinh trở về hội trường bữa tiệc, cậu ta cũng sớm chia tay cô để không bị người khác nhìn ngó quá nhiều, hiểu nhầm quan hệ của hai người. Hứa Vãn Tinh trở về chiếc bàn có Mộ Nhược Hoan, khẽ gọi: “Nhược Hoan...”
Mộ Nhược Hoan xoay người, Hứa Vãn Tinh có thể nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng hiện hữu trên gương mặt cô nàng. Hứa Vãn Tinh lao vào ôm lấy Mộ Nhược Hoan, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Nhược Hoan. Để cậu phải lo lắng rồi.”
Mộ Nhược Hoan tức giận mắng: “Ngốc! Tớ đương nhiên là lo lắng rồi! Vừa mới bảo có chuyện gì thì nói với tớ xong đã lại bày ra trò gì không biết! Cậu muốn tớ tức chết đúng không?”
Hứa Vãn Tinh buông Mộ Nhược Hoan ra, gãi đầu gãi tai cười hì hì nhìn ra chỗ khác, làm như mình không biết gì. Mộ Nhược Hoan vỗ trán, “Giả nai không có tác dụng đâu. Đợi về nhà xem tớ xử lí cậu thế nào. Tức chết đi được, lúc nào cũng khiến người ta lo lắng. Mà thôi bỏ đi, cậu không sao là tốt rồi. Tớ phải về trước đây, hôm nay mệt quá.”
Hứa Vãn Tinh nắm tay Mộ Nhược Hoan, tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Xin lỗi cậu, tớ còn phải tiếp khách, hôm nay cũng sẽ không về nhà cậu nữa. Tớ sẽ bảo tài xế đưa cậu về.”
Mộ Nhược Hoan thấy mình cũng uống khá nhiều rượu, không tiện lái xe, bèn đồng ý, “Ừ. Cậu cũng đừng có vất vả quá. Nếu xảy ra chuyện gì thì cứ nói với tớ.”
Cùng lúc đó, ở phòng nghỉ, Phong Lăng Dạ đang cùng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-tieu-thu-bao-ke-cho-tong-tai/1733360/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.