Chương trước
Chương sau
Edit : Như BìnhBeta : Vô PhươngĐạo trờivẫn hằng hiển hiện, uy lực chiếu rọi lục giới, lục giới mở màn bằng trận chiến giữa hai thế lực tiên ma, yêu ma thất bại, sóng máu dâng ngàndặm, mưa huyết rơi ngàn ngày, sinh linh rơi vào cảnh lầm than khốn đốn.Trong phút chốc trăm vạn oan hồn vô tội lũ lượt kéo đến Minh giới, ngàyđêm là tiếng quỷ khóc than, oán khí bốc tận trời, sát nghiệt sâu nặngrốt cuộc làm Thiên nhan giận dữ, giáng một trận Thiên phạt, tiên ma đềutự gánh lấy kiếp nạn, cả hai giới gần như diệt vong.
*Thiên nhan hiểu đại khái là khuôn mặt của ông trời (gần kiểu long nhan – mặt rồng)
Vì bảo vệ cột mốc lục giới, một thế hệ tiên tôn liều mình nghịch thiên,đổi được lẽ trời thương hại, lục giới bình yên vô sự.
Nhưng đáng thươngdòng chảy linh thiêng Tiên giới không kéo dài quá ba nghìn năm, Tiên môn đang hưng thịnh gặp phải tổn thất nặng nề nhất từ xưa tới nay.
Các tiên tôn và hơn mười vạn đệ tử bỏ mạng, chỉ trừ hai vạn đệ tử đến nhân giớitránh nạn trước đó còn may mắn sống sót.
Lịch sử thê thảm khiến hậu nhân ngàn năm sau không đành lòng nhắc đến.
Vì vậy tiên môn xuống dốc trầmtrọng, nghìn năm qua không chỉ những người thăng vị thiên tiên hiếm hoichẳng được mấy, mà đến cả địa tiên và chân nhân cũng chỉ đếm trên đầungón tay.
Lịch sử huy hoàng năm đó dần ngập chìm trong dòng chảy thờigian, chỉ còn lại một tiếng thở dài.Tình trạngMa giới cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Từ sau cuộc chiến tiên ma, hai tộc Ma – Yêu nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, sau Thiên phạt, yêu ma lẻn vào tị kiếp ở nhân gian, mặc dù tránh được cơn họa lớn này, nhưng cũngkhó gây nên sóng gió.Chỉ có duynhất loài người nhỏ bé yếu ớt, tới tận lúc này vẫn luôn là con cưng củatrời.
Bọn họ không có pháp lực mạnh mẽ, sinh mệnh không tồn tại vĩnhhằng, nhưng lại có được nghị lực sống còn vững bền và ý chí sinh tồnkiên cường nhất.
Qua ngàn năm sinh sôi nảy nở, bọn họ nhanh chóng lãngquên quá khứ thảm thương ngày xưa, dù mất đi trăm vạn tính mạng cũngkhông biến thành lý do oán trời trách đất.
Từ khi võ tôn khai sángtrường phái nhân tu, sức mạnh con người ấy thế mà trở nên mạnh mẽ hơnbao giờ hết, khắp chốn nhân gian hiển hiện ra cảnh tượng hạnh phúc,thịnh vượng.Âm thành, tại Hầu phủ Võ Dương.Bên ngoàicánh cửa sơn son, hai hàng thị vệ đứng gác ngay ngắn, dưới bậc thềm haicon sư tử đá dáng hình bệ vệ uy nghiêm, có rất nhiều người xếp thành một hàng dài, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Người qua đường không hiểu gìdò la mới biết được là Hầu phủ muốn mua một đám nha hoàn và thư đồng vào phủ.
Võ Dương Hầu chính là môn đồ của võ đạo, chuyên nuôi dưỡng thị vệtrong cung, rất được Thánh Thượng coi trọng, dân chúng nghèo khổ nuôikhông nỗi con cái, đều dẫn con mình đến phủ dự tuyển, chỉ cần vào đượcHầu phủ, chẳng cần biết chúng sẽ làm nha hoàn, thư đồng hay là được chọn làm thị vệ đưa vào cung, tóm lại vẫn tốt hơn nhiều so với ở ngoài chịukhổ, lại còn có thể đổi được chút bạc giúp đỡ gia đình.“Liễu Sao nhi, vào đó phải biết nghe lời nha.”“Vâng.”Trận hỏahoạn thiêu trụi cả con phố, Liễu lão gia và phu nhân cứu được con trai,tình cảnh Liễu gia từ đó dần dần sa sút, càng ngày càng kém hơn.
Nhữngbằng hữu có quan hệ tốt với Liễu lão gia ngày trước đầu tiên rất hàophóng giúp đỡ, nào biết đúng vào thời khắc quan trọng, Liễu tiểu công tử bỗng mắc bệnh nặng, bỏ tiền bạc ra vô số vẫn không chuyển biến.
Gắnggượng chịu đựng được một năm, tiền khám bệnh đắt đỏ và tiền thuốc thanglàm Liễu gia khó có thể tiếp tục chống đỡ, họ bắt đầu bán ruộng đất, tài sản trong nhà, vợ chồng Liễu lão gia hằng ngày dùng nước mắt rửa mặt.Những người bạn cho mượn tiền lúc trước là hy vọng Liễu gia có thể ĐôngSơn tái khởi (*),nào biết bệnh của tiểu Liễu công tử như cái động không đáy, còn ai bằng lòng giúp đỡ không công chứ, tất cả đều đóng cửa không gặp.
* Đông Sơn tái khởi: thành ngữ Trung Quốc.
Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối.Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nênđược nhiều người đương thời hâm mộ.
Người đời sau thường dùng điển cốĐông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ.
Về sau,Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ.
Do đó, thành ngữ “ĐôngSơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố vănhọc để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.
Toàn bộLiễu gia chen chúc trong sân viện nhỏ bé rách nát, đám nha hoàn nô bộcdần dần bỏ đi, áo gấm biến thành vải thô, thức ăn càng ngày càng tệ.Nhưng Liễu Sao lại không khóc cũng không náo, giờ phút này nghe lời Liễu lão gia dặn dò, cô bé không nhịn được nhớ lại chuyện nghe trộm được đêm qua.“Không thể ngừng thuốc của Cảnh nhi được, lão gia!”“Việc này… có cách nào khác đâu, số mệnh của ta là vậy rồi.”“Lão gia,Cảnh nhi là con của chúng ta mà! Thằng bé lỡ như xảy ra chuyện gì… Nghenói Hầu phủ Võ Dương muốn mua nha hoàn, dù sao Liễu Sao nhi đi theochúng ta cũng phải chịu cực khổ, nếu vào Hầu phủ làm nha hoàn, dựa vàodung mạo của con bé, nếu được quý nhân trong phủ nhìn trúng, còn có thểcó được tương lai tốt đẹp, dù cho làm pháo hoa chói lòa một lúc cũng còn tốt hơn vạn lần một đốm tro tàn mà.****Quản giaHầu phủ và một gã gầy gò phụ trách chọn lựa người, nhanh chóng đến lượtLiễu Sao, quản gia híp mắt quan sát cô bé vài lượt, vừa lòng nói: “Dángvẻ không tệ”, sau đó xoay người nhìn tên gầy gò kế bên, rõ ràng đó mớilà người ra quyết định cuối cùng.
Người gầy gò kia vươn tay vỗ vỗ vaiLiễu Sao, lại xoa nắn xương cánh tay cô bé, sau đó gật gật đầu.
Quản gia ra hiệu ghi lại, hai bên lập khế ước.Thấy con bé được chọn, Liễu lão gia khẽ thở phào nhẹ nhõm, ông sắp đưa tay điểm chỉ lên khế ước.“Cha.” Liễu Sao kéo góc áo ông.Liễu lão gia cúi đầu nhìn con gái: “Sao vậy?”Liễu Sao ngẩng mặt nhìn ông, nhỏ giọng hỏi: “Con phải vào đó thật sao?”Liễu lãogia cũng biết mình có lỗi với con gái, ông cố sức an ủi con bé thật dịudàng: “Không sao đâu, chờ cha chữa hết bệnh cho đệ đệ con, cha sẽ lậptức đến đón con về.”Liễu Sao vẫn lặp lại: “Nhất định phải vào đó sao?”Đứa con gái được nuông chiều từ bé, vào đó e rằng sẽ chịu rất nhiều khổ sở, rốtcuộc Liễu lão gia cũng đã nghĩ tới việc này, vội vàng hỏi quản gia: “Xin hỏi lão quản gia, con gái của ta vào Hầu phủ làm gì vậy?”Quản gialiếc nhìn ông ta: “Ký khế ước bán mình thì chính là người của Hầu phủ,làm việc gì là do chủ nhân an bài, không nỡ thì mang con về!”Sinh mệnhđứa con trai quan trọng nhất, Liễu lão gia lấy được một trăm lượng bạccũng không hỏi nhiều nữa, kéo Liễu Sao qua dỗ dành cô bé: “Con phải nghe lời, cha sẽ thường xuyên đến thăm con.” Sau đó ông ta liền vui mừngđiểm chỉ lên khế ước bán thân.Gió lạnh thổi tung tờ giấy, dấu tay màu đỏ son hiện lên vô cùng rõ ràng.Liễu Sao không nói tiếng nào, chỉ kinh ngạc nhìn cha mình, đôi mắt hạnh đen sẫm lại không thể nhìn thấy đáy.Có tiếng quản gia khẽ khàng cười nhạo.Người một khi bán vào Hầu phủ, ngay cả cha mẹ còn không được nhìn nhận, nói chi cho phép đến thăm.Liễu lãogia vẫn kéo tay Liễu Sao lẩm bẩm căn dặn, rốt cuộc Liễu Sao tuổi còn nhỏ dần dần bị lời ngon ngọt của cha dỗ dành, dù như thế cô bé vẫn có chút ủ rũ, hết nhìn đông lại ngó tây, thờ ơ quan sát những người chung quanh.Bất chợt, tầm mắt cô bé rơi xuống góc tường đối diện.Đó là…Trái tim đập mạnh, Liễu Sao dùng sức dụi dụi mắt.Bên góctường, một bóng dáng quen thuộc lặng lẽ đứng đó, áo choàng màu đen, viên ngọc trong suốt màu tím, trang phục dù không lộng lẫy nhưng lại làmngười ta cảm thấy tráng lệ tột cùng, cao quý tột bậc.Chiếc mũ choàng che khuất đôi mắt hắn, nhưng cô bé biết hắn đang nhìn bé.Niềm hy vọng như ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực, đôi mắt càng lúc càng thêm mờ mịt.Liễu Sao không nhẫn nhịn được nữa, lớn tiếng gọi hắn: “Nguyệt! Nguyệt!”Một tiếnggọi này là bé đã vứt bỏ sự tự tôn cuối cùng, bé cầu xin hắn cứu giúp.
Bé bị bán vào Hầu phủ, bé từng là công chúa của hắn, hắn từng nuông chiềubé như vậy… Hắn lại rất lợi hại, nhất định có thể cứu được bé, không đểbé bị bán đi!Bóng dáng kia vẫn thờ ơ, như không nghe thấy gì.Nhưng LiễuSao biết hắn nghe thấy, sớm hơn cả hắn dự đoán, Liễu Sao đã phát hiệnmình bị thiệt thòi trong giao dịch này.
Nếu biết có ngày hôm nay, cô bénhất định sẽ vứt bỏ ba ngày kia, chí ít cũng có thể bảo hắn cứu bé bâygiờ.Con ngườilà vậy, có nhiều lúc sẽ không quý trọng những gì mình nắm giữ trong tay, cho đến khi hoang phí bằng hết mới thấy hối hận, đáng tiếc trên thếgian này từ trước đến nay chưa bao giờ có thuốc chữa hối hận.Nước mắtnhư những viên trân châu to lớn rơi xuống từng giọt từng giọt, Liễu Saonghẹn ngào không kêu nổi nữa, chỉ đành vươn đôi tay về phía hắn, độngtác quen thuộc, mong chờ hắn bước tới ôm lấy bé như trước đây.
Mẹ nóichỉ có vợ chồng mới có thể vĩnh viễn bên nhau, hắn sẽ không bỏ mặc bé,chẳng phải hắn đã bảo sẽ trở về thăm bé đó sao? Cô bé muốn bổ nhào vàolòng hắn khóc một trận, kể với hắn những ấm ức trong lòng.Nhận ra điều khác lạ, Liễu lão gia nghi ngờ nhìn theo tầm mắt Liễu Sao, ông chỉ thấy một góc tường trống trải.“Liễu Sao nhi?” Liễu lão gia lay lay con gái: “Lão quản gia gọi con kìa, mau vào đi.”Liễu Saodường như không nghe thấy lời ông, vẫn cố chấp nhìn góc tường, nhưng côbé chỉ nhìn thấy hắn kéo tà áo choàng, thật vô tình xoay lưng lại, tiếptheo đó bóng hình hắn tan vào hư ảo.Tia hy vọng cuối cùng tiêu tan, rốt cuộc Liễu Sao cũng bật khóc nức nở.Hắn thật sự không quan tâm đến bé nữa, bé không còn là công chúa của hắn.Đợi đến khi cô bé bị đưa vào trong phủ, bóng dáng kia lại xuất hiện tại góc tường lần nữa.“Con bé nhìn thấy ta, con bé lại có thể thấy được ta.”“Trên người con bé có máu của người, điều này không có gì kỳ lạ cả.”“Có lẽ là là vậy.” Hắn thở dài: “Vì con trai mà vứt bỏ con gái, ta thừa nhận con bé không thích mẹ nó là có lý.”“Người đã thành công bước đầu tiên, mở màn vận mệnh con bé, nhưng giờ đây con bé lại gia nhập võ đạo.”“Chuyệnkhông nghiêm trọng lắm.” Hắn không quan tâm chút nào: “Ta cũng có chúthứng thú với nhân tu, vẫn còn sớm mà, cứ để con bé gia nhập võ đạo trước đi, phải tiến hành bước thứ hai thế nào, ta cần vạch ra một kế hoạchthật chu đáo đã.”“Sinh mạngcon người rất yếu ớt, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ýmuốn, thuộc hạ đề nghị người phái ai đó đến bảo vệ con bé đi.”“Ừ…” Hắn không tỏ thái độ gì: “Ngươi có thấy ánh mắt vừa rồi của con bé, hình như con bé ghi thù ta rồi.”“Không có ai thích bị người khác đùa cợt cả, huống hồ gì người lại không phải là con người.”“Lời củangươi làm ta thấy không thoải mái chút nào.
Lam Sất ạ, con bé chỉ là một đứa trẻ thôi.” Hắn cười nói: “Nhưng mà ngươi nói rất đúng, không thể để con bé xảy ra chuyện bất trắc được.”“Người không thể rời đi quá lâu, chủ nhân, người phải quay về.”Liễu Sao bị kéo mạnh vào phủ, cô bé vào đến cửa vẫn cố liều mạng giãy dụa khóc lóckhông ngớt.
Bọn thị vệ đã có kinh nghiệm đối phó với tình cảnh này từlâu, không chút khách sáo vung roi lên.
Từ nhỏ đến lớn Liễu Sao chưa bao giờ bị phạt đòn roi thế này, sau khi trúng hai roi, cô bé vừa đau vừasợ, không dám làm ầm ĩ nữa, ngay cả tiếng khóc thút thít cũng phải nuốtvào bụng.
Xoay mặt lại nhìn, ước chừng có khoảng mười đứa trẻ được chọnvào phủ cùng đợt với bé, tuổi khoảng mười hai mười ba, y phục rách rưới.
Dù sao ngoại trừ tình cảnh Liễu Sao, những nhà khác đâu dễ dàng gì báncon gái mình đi như vậy.
Cứ hễ những đứa trẻ kêu gào khóc la đều bị ănroi và lại trở nên ngoan ngoãn hiền lành.Hầu phủ lớn hơn rất nhiều so với trang viện của Liễu gia, đám trẻ đi theo quản giatiến vào vùng rừng cây vắng lặng, trong rừng có một cái lầu đá trông rất tầm thường không có gì đáng chú ý.
Sau khi bước tới cửa, một tên thị vệ không biết xoay ấn chỗ nào, bức tường trước mặt lập tức dời qua, để lộmột đường hầm bí mật, bên trong ánh lửa tỏa sáng, từng bậc thềm đá nốinhau đi xuống, phảng phất có vài cơn gió bất chợt ùa đến.Dưới conđường hầm là một căn phòng thật lớn dưới lòng đất, những cây đuốc to lớn cháy rừng rực trên tường, đám trẻ con nghe quản gia bảo dừng lại, chúng ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.Chẳng phảinói là làm nha hoàn ư, vì sao lại vào hầm ngầm? Tuy Liễu Sao tuổi cònnhỏ, nhưng xuất thân cô bé không tầm thường, hiểu rõ nha hoàn phải làmgì, bởi vậy cô bé nhanh chóng phát hiện tình cảnh không ổn.
Lúc cô bévẫn còn đang nghi ngờ, bỗng có một người từ bậc thang đá bước xuống,chính là kẻ gầy gò phụ trách chọn người lúc nãy, đám lính gác đều cúingười hành lễ với y, biết rằng địa vị y không thấp.
Liễu Sao thấy y mặtmày hung ác, vẻ mặt âm trầm thì càng sợ hãi hơn, vội vã cúi thấp đầuthêm một chút.“Nơi này giao cho Phương Vệ Trường, ta đi bẩm báo Hầu gia.” Quản gia nói xong lập tức bước ra ngoài.Phương VệTrường thong thả bước qua, quét mắt nhìn đám trẻ một lượt, ánh mắt đóhệt như một con dao nhỏ sắc bén, cực kỳ nham hiểm, hung ác.Hồi lâusau, Phương Vệ Trường mở miệng, giọng nói trầm khàn: “Ta mặc kệ trướcđây các ngươi tên gì họ gì, có xuất thân thế nào, ta chỉ muốn các ngươinhớ cho kỹ, vào Hầu phủ chính là người của Hầu gia, không được nhớ tớicha mẹ gì đó, từ nay về sau ta sẽ là sư phụ của các ngươi, phụ trách dạy các ngươi võ kỹ (*).* Võ kỹ:luyện võ và học các trận pháp của võ đạo, nghĩa hẹp hơn võ thuật mộtchút.
Võ thuật là từ chỉ chung chung về võ các loại.

Võ kỹ? Bọn trẻ có chút kích động.Võ đạo nổidanh khắp lục giới, trên đời này ai mà chẳng biết! Những người của võđạo tuy vừa xấu xa vừa hung ác, nhưng bọn họ đều lợi hại tuyệt đỉnh!“Học võ kỹ, là vì nguyện lòng trung thành với Hầu gia, làm việc cho Hầu gia.”Phương Vệ Trường ra hiệu, thị vệ bưng một mâm thịt nấu chín tới, sắp đến giữa trưa bọn trẻ đã đói bụng.
Huống hồ gì phần lớn bọn trẻ đều xuấtthân bần hàn, một năm chẳng ăn được mấy bữa có thịt, giờ phút này ngửiđược mùi thịt, mấy chục đôi mắt tỏa ra những tia sáng rực.Phương VệTrường vừa lòng thấy phản ứng của đám trẻ, nói: “Biết nghe lời, làm tốtsẽ có thịt ăn, làm không tốt…” Y nói đến đây rồi dừng lại, tầm mắt dừngtrên người một cậu bé.Lúc y nói chuyện, cậu bé kia trề môi.Phương VệTrường cũng không nói tiếng nào, chỉ hạ tay xuống, hai tên thị vệ lậptức bước tới kéo cậu bé trong hàng ra buộc cậu lên trên hình đài (*),một tên thị vệ vung roi mây lên, từng roi ứa máu, trong thạch thất (**)văng vẳng tiếng kêu la thảm thiết, tê tim xé phổi của cậu bé.
Đám trẻcòn lại nhìn cảnh này mà kinh hồn bạt vía, mặt trắng bệch ra, chân bấtgiác lùi về sau, có đứa nhát gan đến mức bật khóc.* Hình đài: đài cao dựng các giá hành hình.
** Căn phòng được xây bằng đá.
“Ta muốn ra ngoài!” Có đứa trẻ thét thất thanh.“Thả chúng ta ra, ta không ở đây đâu!”Bọn trẻtrong phút chốc rối loạn nháo nhác.
Phương Vệ Trường đã quen tình cảnhnày, không chờ y dặn dò, bọn thị vệ đã xách hai đứa trẻ gào khóc to nhất trói trên hình đài, trong thạch thất tiếng kêu thảm thiết vang lênkhông ngớt.“Nhìn kỹcho ta.” Phương Vệ Trường lạnh giọng ra lệnh, tầm mắt quét dọc trênngười bọn trẻ, lạnh lẽo như loài rắn độc: “Đứa nào không nhìn, mang rađánh!”Hình phạtkết thúc, ba cậu bé được thả xuống hình đài, máu tươi ướt đẫm y phục,đau đến mức muốn ngất đi, nhưng vì sợ hãi chúng không thể không cố sứcđứng dậy.
Bọn trẻ bị ép tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình hành hìnhđẫm máu vô cùng tàn khốc, sự hoảng sợ càng tăng thêm, không đứa nào dámlên tiếng.Liễu Saocắn chặt môi, cô bé chưa bao giờ gặp qua chuyện đáng sợ như vậy, ngườitrong võ đạo quá xấu xa! Còn tồi tệ hơn cả tên yêu ma cô bé trông thấytối hôm nào!Có tiếng bước chân vang lên, vài người lần lượt bước xuống bậc thang đá.Người điđầu hơn bốn mươi tuổi, áo bào khoác ngoài màu tím, dáng người vạm vỡ,mặt rộng trán vuông, mày rậm mắt to, trên cằm có một chòm râu ngắn củnđen bóng, trông qua tướng mạo ngời ngời, ánh mắt sắc bén lộ rõ uynghiêm, chính là Võ Dương Hầu.
Thì ra mua nha hoàn, thư đồng lần này vốn là để ngụy trang, mục đích thật sự của Võ Dương Hầu là muốn chọn mộtđám trẻ thích hợp vào phủ bí mật huấn luyện chúng thành sát thủ.
Bởi vậy gã cực kỳ xem trong chất lượng của người được chọn, đích thân đến đâyxem xét.Phương VệTrường cung kính dẫn bọn trẻ hành lễ, Võ Dương Hầu nhìn đứa trẻ bị phạt, không có chút ngạc nhiên, hai gã nô bộc mang đến một chiếc ghế dựa rộng rãi đặt trên thềm đá, Võ Dương Hầu ngồi xuống, chậm rãi nói: “Bản Hầumua các ngươi về, là có lòng muốn bồi dưỡng các ngươi.
Phương Vệ Trườnglà bậc cao nhân trong Võ đạo, chỉ cần các ngươi cần cù theo y học võ,tương lai chăm chỉ làm việc, thì bản Hầu gia sẽ thưởng cho các ngươi.Có nhiều phần thưởng hơn thì lúc này cũng mất đi sự cuốn hút, bọn trẻ đâu dám đáp lời.Võ Dương Hầu xoay mặt lại gọi: “Lục Ly!”Một bóngngười từ sau lưng gã bước ra cất tiếng trả lời.
Mới vừa rồi mọi người ấy vậy mà không chú ý đến người này, giờ thấy thế đều giật mình, đến cảPhương Vệ Trường cũng sửng sốt một phen…Đó là một thiếu niên khoảng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt cực kỳ tinh tế đẹp đẽ.Hai hànglông mày dài mảnh, mũi thanh môi mỏng, khuôn mặt quá tái nhợt, trongsuốt, lạnh lẽo như ngọc.
Mái tóc dài đen nhánh buộc lỏng lẽo rời rạc.Dưới ánh lửa le lói chiếu rọi, thân thể mỏng manh tựa như tỏa một vầngsáng nhàn nhạt thần bí, bóng cây cột đá bên cạnh bao phủ lên dáng hìnhmong manh đó, kẻ đứng đó tựa như đứng giữa ranh giới của bóng đêm và ánh sáng.Thiếu niênlẻ loi im lặng đứng trên bậc thang, rõ ràng quần áo rách rưới, khiêm tốn hạ rèm mi, mang một nét đẹp mỏng manh dễ vỡ, nhưng lại như một vị vương tử vẫn luôn giữ vẻ cao sang tột đỉnh.Tạm thờikhông kể đến phản ứng của người khác, Liễu Sao trong phút chốc bỗng ngẩn người, trái tim nhảy điên cuồng trong lồng ngực.Yêu cầu gân cốt, căn cơ của Võ đạo kém xa Tiên môn, nhưng gân cốt cứng rắn dẻo daichắc chắn sẽ chiếm lợi thế.
Đáy mắt Phương Vệ Trường tỏa ra tia sáng, yvươn tay vỗ hai cái lên vai và lưng thiếu niên, khen: “Tốt lắm, mắt nhìn người của Hầu gia thật tuyệt vời!”Trong tiếng khen ngợi, thiếu niên chậm rãi nâng mi mắt lên nhìn xuống bên dưới.Liễu Sao bất chợt chạm phải ánh nhìn của cậu ta, lập tức cô bé hít vào một luồng khí lạnh.Đôi mắt,đôi mắt màu tím! Từng đường nét rõ ràng vô cùng hoàn mỹ, sâu không thấyđáy, đôi con ngươi trong suốt mê hoặc, như muốn bắt mất hồn phách củangười ta.Trong ký ức cô bé hoàn toàn không có một đôi mắt tím nào như vậy, nhưng Liễu Saovẫn tức giận một cách khó hiểu, cố sức chuyển phắt tầm nhìn của mình rời khỏi cậu bé.“Nó trôigiạt từ Lân thành đến đây, ta trùng hợp gặp được, là mầm non tốt, ngươiphải cẩn thận trông coi.” Võ Dương Hầu có ý sâu xa dặn dò Phương VệTrường, sau đó ra hiệu cho Lục Ly: “Ngươi cũng xuống dưới đứng đi.”Lục Ly vâng lệnh bước xuống, dáng người cậu đứng trong bọn trẻ xem như khá cao, tựa hạc trong bầy gà.
Dựa vào dáng vẻ xinh đẹp cậu nhanh chóng thu hút được sự chú ý của các cô bé, theo từng bước chân cậu lướt qua, trong đáy mắt các cô bé đều lộ ra vẻ thất vọng.Cậu đứng lại ngay cạnh Liễu Sao.Liễu Sao trừng mắt nhìn cậu.Lục Ly cũng không để ý, thừa cơ Võ Dương Hầu và Phương Vệ Trường đang bàn bạc côngviệc, cậu chủ động hỏi cô bé: “Ta tên là Lục Ly, muội tên gì vậy?”Giọng nóitrầm thấp hơn nhiều so với những thiếu niên cùng độ tuổi, nhưng vẫn thật êm tai.
Liễu Sao thế nào lại nghe ra được trong giọng nói kia đang cốsức che giấu gì đó.
Cậu ta vốn đã để ý cô bé từ lâu, cố ý đến gần bé,nho nhã lễ độ, có thể kết luận xuất thân của cậu ta cũng không tệ.
LiễuSao vốn thích được người khác quan tâm xem trọng, nhất là những cậu bévĩ đại.
Nhưng giờ phút này cô bé chẳng những không đắc ý, mà ngược lạicòn cảm thấy chán ghét, đây chẳng phải do cô bé vốn xinh đẹp hay sao!“Liên quan gì tới ngươi.” Cô bé lập tức đứng dịch ra ngoài hai bước, không thèm che giấu sự chán ghét của mình.Lục Ly hơi sửng sốt, có chút thích thú nhìn cô bé.Liễu Sao trừng mắt: “Nhìn cái gì chứ! Không thích nói cho ngươi biết đó!”Các cô bé chung quanh rất bất mãn, đồng loạt trừng mắt nhìn Liễu Sao, rồi lên tiếng an ủi Lục Ly.“Sao nó lại như vậy chứ!”“Lục Ly đừng quan tâm nó, ai thèm chứ!”“Ta biếtnè, nó tên là Liễu Sao nhi, ta nghe cha nó gọi như vậy đó!” Một cô bécon vóc dáng hơi cao, dung mạo xinh đẹp hào phóng thấp giọng nói với Lục Ly.“À, Liễu Sao nhi à.” Lục Ly giả vờ giật mình, cười hỏi cô bé kia: “Cám ơn muội, muội tên gì?”“Bạch Phượng.” Cô bé kia cố nén niềm vui, rụt rè trả lời.Rõ ràng làcậu ta gây chuyện với bé trước, sao bây giờ mọi người đều đến mắng béchứ! Liễu Sao sắp bị chọc tức chết rồi, cô bé ngoảnh mặt đi không thèmnhìn nữa.Bọn trẻ thì thầm trò chuyện.
Trên bậc thềm đá, Võ Dương Hầu đã bàn bạc đại sự xongxuôi, gã lại khích lệ đám trẻ thêm vài câu rồi bỏ đi.
Phương Vệ Trườngra lệnh bọn trẻ đứng ở giữa phòng, y nâng tay trái lên, một tấm thẻ bàibằng gỗ trượt ra khỏi tay áo y, tự động bay đến cắm vào bốn góc trên mặt đất.
Trong nháy mắt mặt đất bỗng tỏa sáng, hiện lên một bức đồ hình (*) kỳ lạ, được gọi là “Tiên môn ngự kiếm cưỡi mây, Võ đạo khinh công bàytrận”, đám trẻ cảm thấy bên tai có tiếng gió xào xạc, có gì đó lướt quatrước mắt, không bao lâu, tất cả đám trẻ đều đứng trong một vùng núirừng rậm rạp.* Đồ hình: Hình ảnh một trận đồ
Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi, màn sương ẩm ướt lất phất bay bên song cửa.Huấn luyệnban ngày kết thúc, mười mấy bé gái chen chúc trong căn phòng ngủ lớn,đống cỏ khô dưới người tỏa ra mùi nấm mốc khó chịu.
Thời tiết đầu xuâncòn chút lạnh lẽo, Liễu Sao lạnh cóng không ngủ được, sự sợ hãi và đóikhát làm thân thể cô bé run rẩy, máu và y phục trên lưng bết vào nhau,hơi cử động một chút sẽ bỏng rát đau đớn.
Tình cảnh ban ngày từ đầu đếncuối cứ liên tục lướt qua đầu cô bé không ngừng không nghỉ.Mấy tiếng ‘vút vút’, hơn mười mũi tên như sao băng xẹt qua đường chân trời, rơi xuống ngọn núi bên kia.“Mỗi ngườinhặt một mũi tên, trong nửa canh giờ phải quay trở về.” Giọng nói nhưyêu ma của Phương Vệ Trường văng vẳng bên tai: “Hoàn thành nhiệm vụ mớiđược ăn cơm, không làm được thì…” Bảy mươi hai đứa trẻ chỉ có ba mươisáu mũi tên, chờ đợi người thất bại chính là đòn roi đáng sợ.Huấn luyệnnghiêm khắc làm bọn trẻ ý thức được hiện thực tàn khốc, không một aiđoán được muốn sinh tồn phải trả giá đắt như vậy.
Kẻ yếu sẽ phải chịuđói, phạt roi, càng có khả năng sẽ bị tra tấn đến chết.Đêm cànglúc càng khuya, trong phòng dần có tiếng động, trải qua một ngày huấnluyện như thế, có ai còn ngủ được? Các bé gái trằn trọc trở mình, đa sốđều là những đứa trẻ bị phạt bị bỏ đói ban ngày.Rốt cuộc, không biết ai nhỏ giọng đề nghị: “Chúng ta trốn đi!”Đúng rồi! Chỉ cần trốn khỏi nơi này là ổn, dù có quay về chịu đói với người nhà còn tốt hơn vạn lần ở lại nơi này!Có một cô bé to gan nhón chân bước tới cửa nhìn ra ngoài, ngạc nhiên mừng rỡ kêu to: “Không có người!”Các cô bénhư được đặc xá, nối tiếp nhau ngồi dậy, đưa mắt nhìn nhau.
Có đứa nghĩtới sức mạnh của cây roi, do dự rồi nằm xuống lại.
Càng lúc càng nhiềungười kiên quyết chạy ra cửa.
Liễu Sao cũng nằm trong số đó, cô bé chưabao giờ nếm trải khổ sở thế này, càng muốn thoát khỏi nơi này hơn aihết!Hai mươimấy bé gái lẻn trốn khỏi phòng, ở phòng cách vách cũng có mấy bé trailiên tục chuồn ra.
Bốn mươi đứa trẻ được chọn thừa đêm tối cùng nhau bỏtrốn, chúng liều mạng chạy điên cuồng trong núi rừng, nào đâu biết ngọnnúi này đã nằm ngoài Âm thành hơn trăm dặm, bốn phía được thiết lập trận pháp cao minh, bọn trẻ chạy trốn lần này chắc chắn sẽ thất bại.“Muốn trốn? Gan cùng mình nhỉ.” Tiếng cười lạnh vang lên sát rạt đỉnh đầu, vô cùng rõ ràng.Bọn chúngđã đuổi tới! Bọn trẻ kinh hoàng, có một đứa thông minh kêu lớn: “Chianhau ra trốn”, đa số bọn trẻ đều lập tức hiểu ngay, tỏa ra bốn phía.Liễu Saochạy chậm, bị bỏ lại một mình ở phía sau, ánh sáng trong rừng yếu ớt, cô bé bước thấp bước cao lần mò tìm kiếm, nhưng những gì thấy được chỉ cóthân cây lạnh cứng và bóng lá âm u.Tiếng khóc la thê lương vọng tới, tất cả đều là những đứa bé bị bắt lại!Liễu Saocàng thêm hoảng loạn, như ruồi không đầu lao đại về phía trước, bỗngnhiên chẳng biết chân bị vấp phải tảng đá hay rễ cây, cô bé ngã nhào,lăn vào trong đám bụi gai trên sườn dốc, cũng không biết có bị thươnghay không, vì cô bé đã hoàn toàn không thể cảm nhận được cơn đau nữa.Trốn không thoát! Cô bé sẽ bị bắt, Phương Vệ Trường sẽ đánh chết bé!Trên đỉnhđầu không có cành lá che chắn, lộ ra một mảnh trời nhỏ hẹp.
Liễu Sao nằm ngửa mặt lên, vừa vặn bắt gặp vầng trăng tròn trong trẻo lạnh lùng, lấp lánh như băng tuyết, luồng sáng bạc rực rỡ chẳng chút hơi ấm, khiếnlòng cô bé dâng lên nỗi tuyệt vọng vô bờ, cướp đi chút sức lực cuối cùng của bé.Rốt cuộc có một cánh tay lạnh lẽo kéo cô bé dậy.Liễu Sao giãy dụa cuộn tròn người lại, ôm đầu: “Đừng, tha cho ta, bỏ ta ra!”“Là ta đây.”“Nguyệt!” Liễu Sao ngừng gào thét, ngẩng phắt mắt lên, nhìn rõ người đến lại sửng sốt: “… Là ngươi?”Giọng nóitrong ký ức vừa trầm thấp lại mê hoặc, còn giọng nói này có chút êm dịu, có lẽ vì y còn nhỏ tuổi.
Có điều chỉ cần nghe qua vẫn giống đến bảyphần, mới khiến cô bé nhận nhầm người.Dưới vầng trăng sáng, đôi mắt tím lấp lánh dường như mang theo chút ma tính, tỏa ánh sáng bí ẩn.Liễu Sao chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại không phản kháng, để mặc cậu ta kéo mình đứng dậy.Cậu cũng nhận ra cô bé: “Ái chà, hóa ra là Liễu Sao nhi à.”Dù rằng cậu ta cố hết sức tỏ vẻ ngạc nhiên bất ngờ, nhưng giọng điệu nghe vẫn cóchút giả dối thế nào ấy, cậu ta là cố ý mà! Cậu ta vẫn luôn theo sau côbé! Liễu Sao nhớ tới dáng vẻ sợ hãi chật vật của mình có thể đều bị cậuthấy hết, trong lòng bé thầm oán hận, gạt phắt tay cậu bé ra: “Ngươi tới đây làm gì?”Lục Ly nói: “Trốn không thoát đâu, quay về đi”Liễu Sao đáp: “Ta không về!”Lục Ly cười bảo: “Vậy ta trở về đây.”Thấy cậu thật sự bỏ đi, Liễu Sao cuống cuồng đuổi theo: “Này! Ngươi chờ chút đi!”Cậu ta bước đi ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, kéo cô bé về phía trước: “Có lẽPhương Vệ Trường sẽ không phát hiện ra chúng ta.”Có người đi bên cạnh, lòng Liễu Sao yên ổn một chút, chuyện tới nước này trong lòng cô bé không thể không ôm một chút hy vọng gặp may, nhiều người bỏ trốnnhư vậy, có lẽ bọn họ sẽ không phát hiện ra mình đâu, chỉ cần nhanh chân chạy về một chút sẽ không sao.
Vì vậy cô bé cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn theo cậu ta quay về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.