Edit : Như BìnhBeta : Vô PhươngVĩnh An năm thứ tư, Trung Thu, Thiên tử làm lễ tế Nguyệt.Trên conphố dài ở Âm thành, người qua kẻ lại, không có nơi nào trong dân giankhông mừng đón ngày lễ này.
Dân chúng vội vã chuẩn bị đến miếu NguyệtThần cầu phúc, cầu xin người thân khỏe mạnh bình an, bọn họ ở quá xaThiên tử, nên dù Thần giới đã biến mất khỏi lịch sử từ lâu, họ vẫnnguyện cầu.
Cảnh tượng vui vẻ an bình hòa trong làn gió mát cho họ thêm niềm hy vọng.
Tiên môn suy yếu khiến yêu ma quaylại nhân gian, nhân giới hưng thịnh, nhân gian lấy võ đạo làm trọng, lại không phân rõ thiện ác, lục giới hỗn loạn khó lường.
Nhưng bọn họ vẫnhằng tin tưởng, Thần giới, biểu tượng của sức mạnh bảo vệ sớm muộn cũngsẽ tái hiện, cuộc sống trước sau gì cũng sẽ quay về nguyên trạng.Phố xá vôcùng náo nhiệt, đầu người nhấp nhô, tiếng trống, tiếng la, tiếng cười,tiếng nói, chen lẫn tiếng rao hàng thật ồn ào, rộn rã.
Nhưng chỉ cần bỏqua các âm thanh hỗn tạp đó, nhịp điệu cuộc sống bắt đầu dần rõ ràngtrong đáy mắt.
Bước chân vội vã, không phải là người đi đường mà là dòng chảy tháng năm, mới phút chốc đã ngàn năm dâu bể.
Cuối con phố dài cómột người đi đến.Đó là mộtnam tử, dáng người cao to, không thể nhìn rõ khuôn mặt, vì toàn thân hắn gần như giấu kín trong tấm áo choàng rộng thùng thình.
Đến cả cái mũ áo choàng cũng thật lớn, kéo thật thấp, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉlộ ra một đường cong duyên dáng, chiếc cằm nhọn và đôi môi mỏng, làn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-nguyet/92277/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.