Hôm sau, Nhạc Phi dậy thật sớm, cho dù biết Tuyên Tuyên sẽkhông đến công ty nữa, cô vẫn chuẩn bị bữa sáng cho Dịch Mạc Lặc, hơnnữa là để bồi tội. Tiểu Cao thấy sắc mặt Dịch Mạc Lặc không tốtlắm, lại để ý thấy lúc Nhạc Phi xuất hiện, sắc mặt đồng nghiệp bên cạnhcàng tối tăm, hắn lập tức hiểu được nên tránh xa, mất công bị vạ lây. “Em đi tuần tra.” Tiểu Cao nói xong chạy nhanh như chớp. Nhạc Phi thấy sắc mặt Dịch Mạc Lặc thật tệ, không biết nên giải thích thế nào. Thật ra Dịch Mạc Lặc cũng không giận lắm nhưngvẫn cố ý nói: “Không sao, em có việc đột xuất nên anh có thể thông cảm,thật sự không sao, chỉ có Tuyên Tuyên rất thất vọng thôi, về phần anh. . . . . . Một chút mất hứng cũng không có.” Không mất hứng mà còn trưng ra vẻ mặt như vầy, nếu thật sự mất hứng, chẳng phải là cô tiêu đời sao. “Ba mẹ em đột nhiên đến Đài Bắc thăm em, bởi vìcông việc nên rất ít khi em trở về thăm họ, cho nên. . . . . . Em thậtsự xin lỗi, lần sau nhất định sẽ bồi thường cho Tuyên Tuyên.” Cô ngànvạn lần có lỗi, đây là lần đầu tiên anh hẹn cô đi ăn cơm, cô rất coitrọng, bất đắc dĩ cha mẹ giá lâm, cô không thể không làm tròn đạo hiếu. Dịch Mạc Lặc nghe giải thích của cô xong, tâmtrạng cũng khá hơn rất nhiều, vì trưởng bối cho nên anh tha thứ cho cô. “Thật sự không sao, đương nhiên là cha mẹ quantrọng hơn, anh sẽ nói với Tuyên Tuyên, em đừng để ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-mieng-an-dich-gia/78532/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.