Dịch Cần nhìn một lớn một nhỏ đang đứng ăn kem trước cửa trường học của mình, cảm thấy rất ngu ngốc.Hắn chậm rãi đi đến trước mặt hai người, cả hai cùng mặc đồtrắng, càng nhìn càng giống hai mẹ con, ghê tởm hơn là, hôm nay vừa vặnhắn cũng mặc đồ trắng. . . . . .
“Tiểu Tuyên, ba ba đâu?”Dịch Tuyên liếm một miếng kem, phồng mỏ lên trả lời: “Ba ba. . . . . . Gia bôn.”Gia bôn? Hắn mới nghe qua chạy vội, trần truồng, chưa từng nghe từ gia bôn.”Em nói rõ coi!”” Hôm nay ba ba con phải tăng ca, không thể tới đón con, cho nên dì tiểu Phi tới đón con tan học đưa con về nhà, sáng sớm ngày maiba ba con sẽ trở về.” Nhạc Phi giải thích ngôn ngữ sao Hoả của DịchTuyên.Cô biết rõ Dịch Cần vẫn còn chưa thích cô, cũng không cố ýlấy lòng, giữ khoảng cách một chút, đối xử với cậu nhóc như người lớn.Mà thực ra, quả thật Dịch Cần cũng giống như ông cụ non, vẻ mặt giống,cách nói chuyện giống, hành vi cử chỉ càng giống.“Hôm nay dì tiểu Phi sẽ ngủ cùng em. . . . . . Ha ha.” Dịch Tuyên cười thỏa mãn, ăn cũng thỏa mãn.Dịch Cần khinh bỉ nhìn em gái. Ngu ngốc.“Tối nay hai đứa muốn ăn gì?”“Hamburger và khoai tây chiên.” Dịch Tuyên giơ tay cầm kem phát biểu ý kiến.“Con muốn về nhà ăn.” Dịch Cần thản nhiên nói.Dịch Tuyên nghiêng đầu.”Trong nhà có đồ ăn sao?”“Ba ta nấu ăn ngon lắm, luôn nấu cho bọn con ăn.” Thực ra,bình thường hắn đều cùng em giá chờ ở nhà dì Trần đợi ba ba đón về, bởivậy có thói quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-mieng-an-dich-gia/78531/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.