Bầu trời dần tạnh mưa, mây đen cùng nhau chậm rãi tản ra. Đường phố đọng lại những từng vũng nước nhỏ bị người qua đường đi lại đạp lên tạo thành rợn sóng, cây cỏ vươn thân hưởng thụ ánh nắng chiếu xuống.
Cơn mưa qua đi trời lại sáng, mọi người bắt đầu xôn xao từ chỗ trú mưa đi ra hoặc là thu lại dù vội vàng tiếp tục việc của mình.
Trong căn phòng kéo hờ rèm cửa, ngẫu nhiên có vài tia nắng chiều tinh nghịch lẻn vào được, còn lại toàn bộ căn phòng đều bao phủ một mảng tối tăm. Thiếu niên trên giường lông mi rung rẩy chậm rãi tỉnh lại, lông mi nồng đậm cong cong như cánh bướm vỗ cánh bay lên.
Đại não vì thuốc chưa tan mà có chút trì độn, Bạch Cảnh Từ ánh mắt ngốc ngốc ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Qua một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo lại một chút nhưng đầu vẫn còn nặng nề, hắn chậm rãi ngồi dậy. Cơ thể còn có chút vô lực khó khăn mới động đậy được, hắn nâng tầm mắt đánh giá xung quanh.
Căn phòng này có chút quen thuộc...
...Sao không quen thuộc! Đây là phòng của nguyên chủ!
Vậy ban nãy là hắn nằm mơ sao? Cũng quá kinh dị rồi... Bạch Cảnh Từ suy nghĩ một lát cảm giác đại não thật sự vẫn còn có chút mơ mơ màng màng, cho nên hắn liền không nghĩ nữa.
Nếu mọi chuyện là mơ là được rồi, có lẽ do hôm qua hắn bị sốt đi? Nếu không cũng không có cách nào giải thích được vì sao đầu hắn lại nặng đến vậy, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-ho-moi-ngay-deu-mo-uoc-ta/2564745/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.