Trong lúc Miên phi chưa khỏi bệnh hẳn, Người đến lãnh cung hỏi Hoàn tần vài câu.
Trong lãnh cung.
Từ xa nhìn thấy Hoàn tần một thân một mình ngồi ở chỗ. Người từng bước tới đó.
Hoàn tần nhìn thấy Người đứng dậy quay đi.
_Ta có vài câu hỏi muốn hỏi cô.
_Nơi như này Hoàng Hậu không sợ bẩn chân mình sao? Hơn nữa ta không chẳng biết gì cả.
Hoàn tần vẫn tiếp tục đi không dừng lại.
_Cô thật sự cam chịu ở lãnh cung sao?
Hoàn tần bỗng dừng chân lại quay lại nhìn Người.
_Ta giờ ở đâu chẳng như nhau cả thôi. Có ai quan tâm đâu? Hơn nữa ta chẳng hy vọng mình có thể ra ngoài cả. Một cuộc sống đầy nguy hiểm, phải tính toán từng ngày một ta cũng mệt rồi. Chi bằng ở đây ngày qua ngày để hết cuộc đời vậy.
_Ta cũng từng ở lãnh cung một lần, tất nhiên ta biết cuộc sống trong này như nào. Ta muốn hỏi cô một chuyện.
Người nói muốn hỏi chuyện thì Hoàn tần đứng dậy đi.
_Hoàng Hậu về đi. Không nên ở đây lâu. Ta nhắc nhở cô nên cẩn thận Thái hậu và Miên phi.
_Thái hậu, Miên phi? Cô nói rõ ràng đi.
Hoàn tần đã đi vào trong nhà, Người đứng đó nhìn một lát rồi đi về.
Về tới Tử Hàm điện, Người cứ ngồi im nghĩ đến câu nói của Hoàn tần.
_Thái hậu? Thái hậu nhìn rất tốt mà. ( Lẩm bẩm)
_Nương nương, Người sao vậy? Từ lúc Người về cứ như người mất hồn vậy. Rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bon-cung-da-tro-lai/2796040/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.