Thủy Mạt đã từng nói qua, chỉ có cha mẹ mới là những người chân chính trên cái thế giới này vô điều kiện mà đối tốt với cậu, người khác thì sẽ không có đâu. Cô cũng là sau khi đụng chạm mới có thể hiểu rõ, người thân vĩnh viễn không thể thay thế.
Chạng vạng tối khi ánh đèn đường bắt đầu sáng. Trong bếp nhà họ Tần, hương khí bốn phía.
Tần Mộ Vũ ngồi trên xe lăn cầm lấy cái muỗng, quay đầu ôn nhu nói với Lâu Lục Kiều “Tiểu Kiều, em ra phòng khách đi. Nơi này đầu khói với mùi dầu thôi. Yên tâm, một mình chị có thể nấu được. Bình thường chị cũng thường xuyên nấu mà.” Phòng bếp trang hoàng đều theo ý thích của cô khi xưa, cao thấp trải phái đều rất là thuận tiện.
Lâu Lục Kiều mỉm cười nói, “Em ở đây giúp chị dọn cơm, em cũng không muốn ra ngoài một mình. Em sẽ giúp chị, sẽ không làm phiền gì đến chị đâu.” Tần Mộ Thiên cũng ở phía sau vừa vào phòng nghe được cô nói như vậy, tâm tình cực tốt cười trêu ghẹo, “Anh nhìn không lầm chứ, không chừng em liền đem mâm cơm mà đánh đổ đi bây giờ đó nhỉ.”
Lâu Lục Kiều xoay người, đánh nhẹ trên bờ vai của hắn một chút, giọng như tranh cãi nói “Anh…” Trên khuôn mặt mang theo vài phần giận dữ mà tái đi, ngữ điệu lại mềm mại đến ngây người, mười phần của hương vị làm nũng.
Tần Mộ Thiên thừa cơ cầm lấy tay cô, tươi cười đầy mặ,t “Anh là trước tiên phải cảnh báo với em, đỡ sau này anh cái gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-yeu/34027/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.