Cô hoảng hốt mà bật cười, khóe mắt như có cái gì đó ướt át chảy ra…
Cô đã từng có bao nhiêu đau khổ thì cô cũng sẽ làm cho hắn có bấy nhiêu đau khổ.
Tần Mộ Thiên, anh hãy chờ đi.
Ở cabin hạng nhất này lui tới đây đa số là những nhân sĩ thành công tây trang giày da, trong đó còn không thiếu những nhân vật thường xuyên lộ diện trên mặt báo hay tivi. Đối với Tôn Tẩm Linh đã trực tiếp giáp mặt chung với những người nổi tiếng hơn một năm nên đã sớm luyện được, sớm đã hình thành thói quen tự nhiên mà hơn phân nửa số người đó là ngồi xuống mà tay cầm tay ôm, tranh thủ thời gian.
Nhưng hôm nay vị hành khách ngồi ở hàng thứ hai kia có chút kỳ quái, một bộ tây trang xộc xệch, một cái caravat lệch xiên lệch xẹo, là một bộ dáng rất vội vàng. Lông mày sáng sủa cơ hồ có thể sánh với ngôi sao đương đại, cùng với dáng người cao lớn thật hấp dẫn ánh mắt của người khác. Tôn Tẩm Linh theo dõi hắn vài lần, càng không cần nói lấy mất biệt danh “Háo sắc” nổi tiếng của Lô Kiều Nhã, không biết hướng cái hướng kia quét mắt qua bao nhiêu lần.
Lô Kiều Nhã rót một chén nước, tiến đến bên người cô nói nhỏ, “Biết trong tay người đàn ông kia đang nắm cái gì không?” Tôn Tẩm Linh nhẹ nhàng lắc đầu một chút, đây chính là điều mà các cô cảm thấy phi thường quái dị, khi người đàn ông kia vừa bước vào, trong tay đã ôm một cái gói to mà phải hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-yeu/34026/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.