« Sao giờ này mới về »
Thấy cô về nhà muộn anh có chút bực bội bỏ ly trà trên tay xuống bàn đứng lên nhìn cô.
«...»
Mặc kệ anh nói gì cô thờ ơ đi về phòng, thấy cô như vậy khiến anh tức điên đi lại nắm chặt lấy tay cô.
« Mau nói »
« Không liên quan đến anh... »
Cô hất mạnh tay anh ra có chút bực bội, nói rồi quay đi thì bị anh đẩy vô tường tức giận hét lớn..
« NÓI »
«...» cô im lặng né khỏi ánh mắt của anh.
« Mau nói » anh thấy cô tránh né càng phát nổ mà nắm lấy cằm cô bóp chặt nó, bắt cô phải nhìn mình.
« Đau... »
Cô đau đớn khóc lóc, anh nhìn thấy vậy liền thả cô ra đùng đùng về phòng. Còn cô chỉ biết đứng đó ôm mặt khóc, bác quản gia thấy vậy liền đem hộp khăn giấy đến cho cô.
« Thiếu gia đã đợi cô cả buổi chiều...thiếu gia rất lo lắng cho cô...»
«...»
Anh đợi cô?? Tên Lộc Hàm đó mà cũng biết lo lắng cho cô à? Ha, đúng là diễn xuất tốt thiệt mà? Anh đây là đang muốn chuộc lại lỗi lầm hại chết con cô sao? Nực cười?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-yeu-em-nen-muon-co-em/1829734/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.