Khâu Lê vừa nói xong chữ cuối cùng, cả đầu lưỡi đều thắt lại.
Mãi cho đến nói hết câu, Khâu Lê mới ý thức được bởi vì quá khẩn trương nên cô vừa mở miệng đã nói tiếng địa phương.
Cô không hề chớp mắt mà vẫn nhìn chằm chằm sau lưng Cố Diễm, theo thói quen dùng sức cắn môi, mặc kệ đau đớn cô cũng không thể không khẩn trương sau khi thổ lộ, cảm giác cô sắp hít thở không thông.
Hiện tại, Khâu Lê đang chờ đợi một lời tuyên án tù từ Cố Diễm.
Thời gian từ từ qua đi, mỗi một giây đối với Khâu Lê đều là cực hình.
Nếu không phải cuối tuần này Cố Diễm có thể đi xem mắt, cô sẽ không có dũng khí lớn để thổ lộ trong đêm nay.
Loại cảm giác chờ đợi người khác lựa chọn này, cả đời này cô sẽ không lặp lại lần thứ hai.
Cô thật sự sợ anh sẽ ném cô xuống dưới đáy vực.
Không biết thời gian qua bao lâu, giống như đã dài hơn một thế kỷ vậy.
Cũng có thể là dài hơn ba thế kỷ.
Dù sao Khâu Lê cảm thấy, thời gian dài này cũng đủ cho cô đi lên trời rồi lại xuống biển.
Cố Diễm xoay người nhìn Khâu Lê, cuối cùng cũng không mở miệng nói chuyện.
Ánh mắt anh vốn dĩ đã thâm thúy, làm người khác khó có thể nắm lấy.
Hiện tại lại càng như vậy.
Lúc Khâu Lê đứng đối diện với anh, cô hoàn toàn trầm luân vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Không có cách nào tự kiềm chế.
Lại mấy mươi giây nữa qua đi.
Vẫn là sự trầm mặc.
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-vua-luc-gap-duoc-em/910015/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.