Phan đập quả trứng nhè nhẹ khiến người ta có cảm tưởng anh đang vỗ về dỗ dành nó. Quả trứng vẫn không vỡ, như đang cố chứng tỏ với Phan rằng nó là một chú gà con cứng cỏi từ trong trứng nước. Bực mình, Phan gõ sống dao mạnh hơn, khiến quả trứng như bị cắt đôi ra, rơi xuống lòng chảo đầy dầu ăn đang sôi, lòng đỏ trứng văng ra tung tóe. Xèo, xèo, Phan bực bội đảo đũa mạnh tay như người ta đang xào rau khiến món trứng của anh trở nên nát vụn. "Không sao - Phan chẹp miệng - không thành món trứng ốp thì cũng là món trứng của riêng mình, có khi mình phải đi đăng ký bản quyền mới được".
Phan dừng đũa, dùng khăn lau cẩn thận lên tấm hình của Thảo, được dựng ngay ngắn trên kệ tủ trước mặt, mấy giọt dầu ăn đã bắn lên tận đấy. Anh mải mê ngắm nhìn bức hình mặc cho món trứng được anh vừa phát minh ra sắp tiến thêm một bước nữa để trở thành món trứng khét. Anh nhớ Thảo quá.
Tiếng điện thoại reo kéo Phan trở về với món trứng của mình. Anh bực bội đổ cái thứ mới vừa rồi còn có màu vàng nay đã bắt đầu chuyển sang màu đen vào thùng rác rồi chạy lên nhà nhấc máy. Giọng của Việt nghe u ám, não nề như mới vừa được vớt lên từ dưới đáy biển.
- Cậu thế nào?
- Vẫn sống.
- Theo nghĩa nào?
- Chưa chết, - Phan thở dài, anh đang ở nhà một mình và rất nhớ Thảo - vẫn thở dài được.
- Tệ nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-ta-thuoc-ve-nhau/2173475/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.