- Nó có nghĩa là nếu cậu không quay lại đây và tin vào những gì tớ vừa nói, thì tớ sẽ đấm cậu vỡ mõm ra.
- Thôi được, thôi được, nhưng cô ấy...?
- Tớ biết.
- Vậy mà cậu...?
- Tớ chấp nhận hết.
- Đồ điên.
- Ừ, có lẽ...
- Mẹ kiếp cậu.
- Mẹ kiếp tớ.
- Cậu làm tớ phát điên.
- Tớ làm cậu phát điên.
- Cậu thôi đi, mẹ kiếp - Phan túm lấy cổ áo của Việt. - Đi, tớ đưa cậu đi khám tâm thần.
- Phan.
- Mẹ kiếp.
Phan bỏ cổ áo Việt ra, tóm lấy chai rượu, cứ thế là nốc vào cổ họng mình.
- Bao lâu rồi?
- Cậu nói gì?
- Cậu bị điên bao lâu rồi?
- Từ khi cô ấy bỏ đi, tớ mới nhận ra là tớ yêu cô ấy biết nhường nào?
- Khoan đã, cậu nói cô ấy bỏ đi nghĩa là sao? Cô ấy bỏ việc ư? Vì sao?
- Ừ! Cô ấy bỏ đi, không một lời nhắn gửi. Vì sao à? Vì Thùy đã phát hiện ra cô ấy bị AIDS và Ba tớ làm rùm beng lên ở viện.
- Khốn nạn, làm sao cô ta biết được?
- Hoàng Việt. Anh ta đưa cho Hạnh một đống tiền để chữa trị và một phong thư xin lỗi về mọi chuyện, tớ không thể tưởng tưởng nổi tại sao lại có một đứa ngu ngốc như hắn. Tớ tưởng là hắn đã nói với Thùy, nhưng hắn chỉ đưa cái gói cho Thùy để nhờ đưa cho Hạnh, và... - Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-ta-thuoc-ve-nhau/2173474/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.