-Hôm nay, thầy có một tin buồn muốn thông báo cho các em!- Thầy Minh gõ cây thước dài.
Cả lớp học tiết sinh hoạt cuối tuần, đang nhốn nháo lập tức im lặng.
-Để tặng phần cảm xúc, mời nhân vật chính lên nói đi!- Thầy mỉm cười.
-Đi!- Tuấn Hùng kéo tay nó.
-Thôi mày lên đi, tao không có cảm xúc gì hết!
-Haizz, thôi được rồi.
Tuấn Hùng bước lên bảng:
-Tao có một chuyện muốn xin lỗi tất cả bọn mày... Đó là, hết tuần này...Cũng như hết hôm nay. Tao và Y Linh, sẽ chuyển trường và thôi học ở TưMạc Dịch.
Đâu đó vang lên tiếng xì xào bàn tán. Nó chán nản nằm bỏ ra bàn.
Có người, giật nảy. Đôi mắt xanh hy vọng, hy vọng một câu nói phủ định.
-Đó là chuyện ngoài ý muốn, nên là, Y Linh sẽ tiếp lời tao...
Cái thằng này!
Y Linh ném cho cậu cái lườm rồi đứng lên. Đôi mắt xám biết cười giờ u tối.
-À..Ừm.... Đúng vậy...
Hy vọng nhiều, để rồi thất vọng. Y Linh khẽ liếc nhìn người con trai ấy. Ánh mắt, sao bi thương đến vậy?
Có phải do nó hay không? Hay là nó đang nhận vơ?
-Thời gian qua... Không phải là dài, nhưng đủ để tao nhận ra những tình cảmmà tao có và nên trân trọng. Cái gì nhận được, đã nhận, cái gì mất đi,đã mất, tao đều biết ơn... Nhưng có lẽ, với tao hay tất cả mọi người,muốn có thứ gì đó, và có khả năng để nhận thứ ấy hay không, lại là 2điều hoàn toàn khác nhau...
Hàn Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-anh-la-do-dau-gau/2096156/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.