Đầu Y Linh như đang muốn vỡ ra vậy. Nó đã tỉnh, nhưng cứ ngồi dậy, cơ thể lại choáng váng mà ngã nhào xuống giường.
Nắng hôm nay thật đẹp, thời tiết thật thích hợp để nằm dài nghỉ ngơi ở nhà. Nhưng mà, nó còn tâm trí sao?
Khi mà... Người nó yêu nhất, chỉ sau 1 đêm, đã trở thành kẻ thù mà nó không muốn đội trời chung.
-Y Linh!...- Giọng nói làm nó bừng tỉnh khỏi suy nghĩ.
-Anh...
-Em đỡ sốt rồi... Thật tốt quá!- Vũ Hoàng sờ trán em gái.
-Em không sao!
-Hôm qua...
-Là anh đưa em về.
-Tuấn Hùng...
-Đang ở dưới nhà...
Nó lặng thinh.
”Vậy còn Hàn Dương... Cậu ấy đang ở đâu? Cậu ấy đã về nhà chưa? Trời đêm qua rất lạnh... Cậu ấy... Liệu có mặc ấm??”
Đầu suy nghĩ, miệng lại chẳng thể thốt nên lời.
-Anh xin lỗi.- Đột nhiên, bàn tay to lớn của anh, khẽ khàng bao bọc đôi bàntay gầy gò, lạnh lẽo trong tiết trời tháng 11 của nó.
Giọt nước nóng hổi rơi xuống mu bàn tay nó.
Sống mũi nó đột nhiên cay cay.
-Em không sao! Anh đừng tự trách mình mà. Anh cũng vì là muốn tốt cho em thôi, đúng không?
Vũ Hoàng nhìn em gái. Y Linh nhỏ bé của anh, giờ đã thực trưởng thành rồi.
-Y Linh! Mày....- Tiếng cửa mở, nó quay ra nhìn. Là Tuấn Hùng, đôi mắt cậu mệt mỏi, quầng mắt lộ rõ. Bên má phải, hằn tím một vết.
Là anh... Đánh cậu phải không...? Đêm qua, trong cơn mộng mị, nó nghe thấy tiếng quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-vi-anh-la-do-dau-gau/2096155/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.