Đi qua con đường dốc thoải thật dài, rẽ vào một con đường hẹp quanh co khúc khuỷu, cây cỏ rậm rạp, vô số ngã rẽ.
Đến cuối đường, đột nhiên trước mắt trải rộng ra, chỉ thấy những dòng suối róc ráy chảy ra từ trong khe, tụ lại thành một dòng chảy, hai bờ sông um tùm, lại đều là loại cây cối cao to thẳng tắp.
Tư thái thanh nhã sừng sững hiên ngang, cái mà họ đều gọi là có mộc kỳ hoa.
“Tử vi ư?” Trần Thập Thất cuối cùng tỉnh táo lại từ trạng thái mê man suy tư, không khỏi kinh hô, “Không phải đã bị Cung Túc Trịnh thái hậu dời đến kinh đô phụ rồi sao?”
“Lúc ấy kinh đô phụ là Hoa Châu.” Trần Tế Nguyệt mặt không biểu tình nói, “Tử vi không thể sống sót qua mùa đông ở nơi đó… Kỳ thực không có mấy cây đến được Hoa Châu, toàn bộ bị diệt rồi. Bị Trịnh hậu được Uy hoàng đế đích thân phong, diệt sạch.”
(*Trịnh hậu: Trịnh hoàng hậu/ Uy hoàng đế: Thái tổ hoàng đế: hoàng đế khai quốc, cha của tiên hoàng)
Hắn nhìn Trần Thập Thất có hơi thở dốc, khuôn mặt trắng bệch, đột nhiên rất muốn cho nàng hiểu rõ mình hơn một chút, để nàng hiểu rõ, hắn là hạng người nào, Hiệp Mặc là một Mặc môn như thế nào.
Rất muốn nói cho nàng.
“Chỉ còn lại một gốc cây non, thoát khỏi độc thủ của Trịnh Hậu. Bắc Trần Hiệp Mặc đem gốc cây kia dời đến nơi này, thiết kế mê đồ (mê cung),cả tộc mới ẩn trốn được.” thanh âm Trần Tế Nguyệt chầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boi-hoi/2106631/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.